Sau đó nó quàng tay qua vai tôi, còn đích ghế ra ngồi ăn.
“Đi Khương Ngư tối.” Nhà tài nói với giúp việc ở cạnh.
Cô giúp việc gật đầu, tức rời đi.
Nghe thấy cái tên em liền nhăn mặt, tay ngừng xoa bóp hai thái dương.
Đây hiện thấy con bé đang vui, mà những khiến con bé thông thường sẽ nhận lấy kết quả chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Chưa đầy hai giúp việc đẩy một cô đang ngồi trên lăn đi tới.
Mái tóc trắng như cước, đôi mắt màu hồng của cô tinh xảo như một con búp bê.
Chỉ có tay trái chân phải của con bé trống rỗng.
“Đây một đứa mà trợ, con bé mắc bệ/nh bạch tạng, còn nhỏ bị t/ai n/ạn tô, thật sự rất đáng thương.”
“Các em này phải chung sống vẻ với nhau nhé.”
Nhà tài giới thiệu với Khương Ngư.
Khương Ngư chỉ nhàn nhạt đáp “vâng” một tiếng.
Em ở cạnh nhỏ ch/ửi một câu: “Đồ con đĩ thích ra vẻ màu mè.”
Tôi cúi mặt cơm.
Chắc nỗi mới ngày đầu tiên hành ch*t đâu nhỉ.
Nhà tài mấy liền ra ngoài gọi thoại.
Trước khi hắn nói sắp xếp phòng tôi.
Thấy nhà tài đi em chẳng còn hứng thú ở với nữa nên đi thẳng lên lầu.
Trên cơm chỉ còn Khương Ngư.
Cô giúp việc đang đút cơm Khương Ngư chẳng biết có phải bị bệ/nh kinh hay mà tay r/un ngừng.
Ngay bát cơm rơi đất.
Không gian tức trở nên im lặng.
Cô giúp việc sợ nỗi ngã lăn miệng ngừng nói xin lỗi.
Khương Ngư bỗng nhiên quay đầu tôi: đút đi.”
Giọng nói của cô rất dễ nghe, thật chẳng khác nào “mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu.”
Tôi suy hai giây, đó tiến cơm cô ấy.
Trong tích tắc một mẩu được nhét lòng tay mà chút dấu vết gì.
“Không cần đút nữa, no Tiểu Niên phòng Người giúp việc đang ngồi đất tức run r/un đẩy Khương Ngư đi.
Tôi bèn tìm một góc thật khuất tờ ra, trên đó viết hai chữ:
“Chạy đi!”