Kỳ phát tình của Tống Lân kéo dài suốt một tuần.
Mỗi ngày nằm trong phòng khách, tôi đều tính toán làm sao thoát khỏi Mạnh gia, thoát khỏi Tống gia.
Tưởng rằng khi kỳ phát tình kết thúc, Tống Lân sẽ đưa Chúc Hoảng rời đi, ai ngờ anh lại gọi tôi đi cùng ra ngoài.
Đã lâu lắm tôi không xuất hiện bên cạnh Tống Lân trong bất cứ buổi tiệc hay cuộc gặp gỡ nào — không muốn hứng chịu ánh mắt châm chọc, kh/inh miệt.
“Đi gặp một nhân vật quan trọng.”
“?”
“Người nắm tài chính của thành phố A, mới trở về, kín tiếng khó gặp lắm, lần này anh mới có tin chắc chắn.”
Tôi thoáng muốn nói: Anh dẫn Chúc Hoảng theo chẳng phải tốt hơn sao. Nhưng lời ra đến miệng lại nghẹn lại.
Mỗi lần kết thúc kỳ phát tình, tôi phải nằm bẹp trên giường nửa tháng mới bình phục lại. Chúc Hoảng là omega, có lẽ còn thê thảm hơn.
Xe vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ, đường phố dần trở nên quen thuộc.
Nhận ra nơi này, lòng tôi dấy lên dự cảm chẳng lành, ngồi cũng không yên.
Chẳng lẽ Tống Lân đã biết người tôi tìm hôm đó là ai?
Dù tôi chẳng mấy bận tâm đến thái độ của Tống Lân, nhưng nếu lỡ làm liên lụy đến người kia thì rắc rối lớn.
Dù sao Trần Đại Cường chẳng làm gì, còn đưa tiền cho tôi…
Mà đắc tội với Tống gia, e rằng sẽ chẳng có kết cục tốt.
Hay là bây giờ thú nhận vẫn còn kịp?
“Tống Lân…”
“Đừng lo, cứ theo anh là được.”
Có vẻ anh chưa phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, xe dừng trước một cánh cổng quen thuộc.
Tôi ngơ ngác nhìn rồi dụi mắt, không thể sai được — là nhà Trần Đại Cường.
Quả nhiên, Tống Lân dẫn tôi đến đây để chất vấn, còn bày trò dắt mũi bảo muốn dẫn tôi ra ngoài.
Thấy Tống Lân chuẩn bị xuống xe, tôi hoảng hốt kéo tay anh, giọng r/un r/ẩy:
“Tống Lân, chúng ta về đi… về nhà rồi nói chuyện.”
Nếp nhăn giữa lông mày Tống Lân hiện lên vẻ khó chịu, anh nắm ch/ặt tay tôi kéo phắt xuống xe: "Đừng có gây rối lúc này. Du Lâm Cảnh thích cây cảnh, lúc vào em nhớ khéo léo tiếp chuyện."
Du Lâm Cảnh là ai? Sao lại dính thêm người vô tội nữa? Chẳng lẽ anh thật sự đến bàn chuyện làm ăn, chứ không phải tìm Trần Đại Cường?
Hóa ra chủ nhân nơi này là Du Lâm Cảnh, trách nào… một thợ xây sao có thể sống trong căn tứ hợp viện sang trọng như vậy, đồ đạc bên trong toàn hàng quý giá.
Tôi chỉ biết cầu nguyện mong Trần Đại Cường hôm nay không có mặt.
Nhưng vừa bước qua cánh cửa, tôi đã thấy hắn ngay trước mắt.
Trời đất trước mặt tôi tối sầm lại, suýt nữa vấp ngã ngay trên bậc thềm.
“Hôm nay em làm sao vậy?”
Tống Lân giữ lấy cánh tay tôi, sắc mặt đã chẳng còn kiên nhẫn.
Trong lúc rối lo/ạn, ánh mắt tôi vô tình chạm phải cái nhìn thẳng thắn của người kia. Tôi quýnh lên, liên tục mấp máy môi ra hiệu: Đi mau đi…
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, lộ vẻ thắc mắc.
Thật đúng là, có gương mặt trông thông minh như thế mà chẳng hiểu ý gì cả!
Ngay giây sau, Tống Lân đã chìa tay ra trước mặt hắn:
“Xin chào Du tiên sinh, tôi là Tống Lân.”
Ánh mắt Trần Đại Cường - à không, Du Lâm Cảnh - luân chuyển từ tôi sang bàn tay Tống Lân đang treo lơ lửng giữa không trung. Mặt hắn thoáng biến sắc, lặng lẽ quay người mời chúng tôi vào.