Vòng tay Lục Tranh khiến bao ngày qua nhọc nhằn trong tôi tan biến. Tôi không cưỡng lại, để anh ôm đến khi bình tâm lại.
"Trên đường xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Tranh vừa dứt lời đã thấy mấy túi đồ bên chân tôi, bật cười hôn lên má tôi: "Cảm ơn em."
Tôi ngượng ngùng, cúi xuống gặp ánh mắt Phong Hòa, mặt đỏ bừng. Tôi ho giả rồi đẩy Lục Tranh ra, ngồi xổm nói với cậu bé: "Sao con gọi chú là mẹ? Phải gọi... gọi là chú chứ."
Phong Hòa núp sau lưng Lục Tranh, lí nhí: "Có hôn nhau là phải gọi mẹ."
Tôi liếc nhìn Lục Tranh. Thằng bé này thật sự gọi anh là bố à?
Lục Tranh gật đầu bất đắc dĩ, ra hiệu để sau giải thích.
Tôi đành tạm gác chuyện, lục túi lấy con gấu trúc đưa trước mặt Phong Hòa: "Cháu thích không?"
Ánh mắt cậu bé sáng rực, gật đầu lia lịa.
Tôi hỏi Lục Tranh: "Giặt sơ qua chứ?"
Anh gật đầu đưa đồ chơi cho Phong Hòa: "Biết máy giặt ở đâu không? Tự bỏ vào đi."
Tôi vội ngăn lại: "Thằng bé bé thế sao với tới được?" Rồi bế Phong Hòa lên: "Chỉ chú chỗ máy giặt nào?"
Phong Hòa chỉ ra ban công. Tôi bế cậu lại mở nắp, bỏ gấu vào bấm nút: "Xong, ngày mai có gấu trúc thơm tho rồi."
Phong Hòa cười tít mắt hôn lên má tôi: "Cảm ơn mẹ!"