Chương Nam nhân
Thôi nhất ngây người.
Thường cụp xuống, tầm dính đ/ao, “Ta tự làm nào?”
Tay giữ thương, khóe chậm rãi nhếch mang run gằn từng vậy ai thiếu n/ợ ai.”
Thường động, đưa ánh ngạc.
A nâng trường ngang người, trầm “Ra đi.”
Thường bị ch/ôn chỗ, nhúc nhích Mạch. thiệt, đại tay, ta…”
A ngắt lời “Tốt!”
Lời chưa dứt, hình đến, cả cuốn chiêu nào mạng. ngờ xuất thủ nhanh nhất kịp, tránh né. Nhưng chấp sống ch*t, kể cả loan ch/ém đón đỡ, liều tấn công, đổi cánh lần nửa đường vã Từ lúc chiêu thức ưu liên bị sau.
Trong vừa vừa vội, thức phút đổi, lưỡi đang lướt tới, vung loan ch/ém đỉnh Mạch… Một ánh chớp loan len giữa người, đang nàng, ngay đó sống gạt cái, ngoài phạm vi cương tỏa trường đ/ao.
Thôi bị liên bước vững gấp hét lớn: ca!”
A dựa răng nắm trường Thanh.
Đang lúc giằng co, chợt nghe ngõ “Mạch đang chiến khác!”
Ba ngõ sửng đang vung ngõ “Trời ơi, quá!”
Đường chạy tới, hỏi bị nào, lưng mình, bình tĩnh Diễn. đuổi tới, cúi thất “Mạch bị không?”
A làm vẻ khoa trương, bực bội, nhíu mày, hỏi Nghĩa: “Gi*t không?”
Đường nói, khóe lướt đang cạnh, lập hiểu Thận, bọn họ đối hai, nhất, người, sự tranh tất thiệt. Có gi*t mấu chốt thái độ Thận.
Lâm chưa đầy phẫn trích Diễn: kh/inh quá đáng, đang lúc nước nghị hòa, mà quý quốc ám sát nước nhất phân rõ trái? Đi! Chúng dịch quán tìm sứ nghị chuyện!”
A ánh Thận, thản “Để bọn họ đi!”
Thường lùng nhìn, nghe vậy nhếch khóe đưa Diễn: “A thôi!” xong, lập rời đi. cam tâm, hôm nay gi*t hung trừng đuổi Thanh.
Chờ bóng dáng dựa cả tường, tinh vừa buông lỏng chút, sự đ/au dưới đ/au nỗi hít hà hơi sâu.
Đường bịt thương, ngừng chảy lập ngưng “Bị nào?” xong kiểm tra dấu diếm diếm tránh đi, giữ thương, “Chỉ da đâu.”
Đường nghi ngờ cởi bào x/é những vải nhỏ, sự chối lúc xổm trầm “Lên đi, cõng quán!”
Tiết trời bức, bào, mỏng thấm dính sát tấm lưng rộng mà rắn chắc, rõ đường cơ lớp áo. chẳng những mà lùi bước, ngạc Mạch. lắc đầu, cõng tự được.”
Trong khó hiểu, đang tiếng: “Mạch tự đi, cứ vậy mà ngoài xô sát cùng tử, vừa đâu.”
Đường nghe vậy nhíu mày, rõ ràng bị cùng gây tích, nào xô sát bị thương, tên đúng lẫn lộn việc rồi. đang nghi hoặc, nghe “Việc đúng phiền tránh hơn.”
Lâm cao giá tiếp: “Ta cách, chờ lại.” xong ngõ nhỏ, đó. hàng lông mày càng nhíu nữa. hỏi cùng nhau lập hỏi nhanh: cùng Thận?”
Sắc bực “Gặp đường. cứ quấn hỏi han linh tinh, sớm tìm rồi, này.”
A thản cười cười, gì. càng lúc càng tái dần dần thấm lớp vải bó mà càng sốt cả “Cái tên làm biết, chưa về?”
A gắng sự đ/au dưới “Sợ chạy m/ua quần huynh.”
Quả nhiên, mang trường bào về, đưa đưa thêm vào, nhất lại.”
A cùng khoác trường bào người, vừa khoác vừa dài vừa kín cả nàng. thập phần vừa gật “Tốt vậy hợp.”
A phản bác, vẻ lòng. ngôn ngữ cử thường, lập nghi hoặc, song chú người. Ba ngoài ngõ, vừa ngõ, đó cước bộ, Nghĩa: ca, những thứ m/ua tửu lâu!”
Đường chưa tiếp lời, “Ai chà, khéo mà khổ, mau nào, quán tốt rồi.”
Đường Thận, Mạch. Trên x/ấu ca, việc tửu lâu đồ tìm chút, quán th/uốc về.”
Đường trầm gật “Được, cẩn thận.”
Lâm đợi biến đám lúc cớ vụng về! Ta ngươi, đúng phối hợp ngươi.” ngừng “Anh nữ sao?”
A cụp nói, cười “Người lắm mưu nhiều kế, giờ trì thế!”
A trêu chọc, “Đi đâu?”
Lâm cười “Tùy ngươi, quán, giúp diệt khẩu. biết, q/uỷ giúp trà trộn vào.”
Trong nhất mâu việc chắc chắn truy khúc biết, lúc đó làm nào đây? Còn quán, gi*t những quán diệt hậu sau. nhắc cuối cùng “Đi phủ.”
Thương chủ trì việc nghị Bắc Mạc ban đêm, lúc khâu Một quá sâu, chưa n/ội tạ/ng, chạm cử đ/au tận tủy, phí tán[2], gắng đựng, cả hôi toát đầm đìa, nước quá nhiều, càng thêm trắng bệch mà sợ.
[2]. M/a phí tán: loại th/uốc gây tê do Đà minh trị khoa.
Từ Thận, đại khái, dáng vẻ gi/ật âm trầm cạnh, phí tán?”
A ngờ câu tiên hỏi câu cúi trầm nhẹ “Sợ hưởng trí óc.”
Thương vô cùng mà cười: “Chẳng giờ trí óc lú lẫn sao, sử à?”
Vết đ/au đớn, vô cùng khó vậy phần r/un r/ẩy, “Càng đ/au càng nhớ kỹ, tiếp phạm sai lầm.”
Nghe trả lời trầm mặc, lẳng “Triều đình nhanh ký kết hiệp ước nghị tử, sớm chuẩn bị đi.”
A “Sao nhanh vậy?”
Thương “Tình hình chiến sự căng tử vừa những thứ đạt triều đình nhanh giải quyết việc Giang Bắc tránh thụ địch.”
A nghĩ, rời ngũ, kỵ, những đáng lo ngại, Vệ Hưng xử trí nào?”
Khẩu khí nhẹ nhàng, ngữ thốt người: “Gi*t.”
A lơ đễnh, “Còn Thận?”
Thương thản liếc nàng, “Ta cùng ngươi, nào bị đ/ao.”
A nghe tứ ám lời nhất tiếp, đành cụp xuống.
Thương nhẹ nhàng cười khẩy, “A cuối cùng nhân, mãi mãi tư nhân, nào, tư sâu chữ quốc gia!”
Trong vô cùng hãi, nhất nỗi ứng đối Vẻ đó rơi nỗi khôn cùng dây dưa vụn “A ngươi, tiếp làm chuyện ng/u xuẩn nữa! nước, nhà, Tuệ Giang Bắc cả quốc gia lưỡng toàn!”
A kh/ống xúc chậm rãi “A hiểu rồi.”
Thương tiếp đó lập chuyển chuyện khác: “Giờ nào? Có Ô Lan không?”
Nghe hỏi việc tình, tinh ổn trầm “Trần mai trọng tây Thái lúc tây ắt gặp kích, ng/uồn chiêu m/ộ lính núi Ô Lan hạn, khó triển.”
Trong ánh sáng, “Vậy đâu?”
Chương 103: Mưu kế [1]
[1]. Mưu kế: văn hoa”, nghĩa kế hay, mẹ Cún mưu kế hơn.
“Thanh Châu!” đáp.
Thanh bắc tiếp bờ Tử Nha, dựa dãy núi Thái Hành, dễ thủ khó công, trấn thủ đây. tiếp: “Chiếm giữ Thái Hành, tạo hình bắc núi Yến Thứ chống cự địch quan ngoại, tiếp biển bức bình ngăn cản, Sơn Đông, đó hung Bốn bề hiểm trở, bế quan[2] tự thủ, xuất quan[3] nhiều bình nguyên, sản vật phú, cung cấp nuôi dưỡng ta. ổn định, củng hậu phương, tự cung tự cấp, núi non hiểm mà công, thủ, thúc thông buôn b/án, lũy lượng, Giang Bắc vấn đề.”
[2]. Bế quan: nghĩa đóng ngoài.
[3]. Xuất quan: bế quan.
Tuy trầm ngâm nói, ánh dần dần sáng rực lên. bị lời làm cúi nhắc đưa sự vậy sao?”
A gật x/á/c nhận, sâu đáy lời chuyển thành: “Là Từ tiên từng đề cập vậy.”
Thương giá ánh sâu xa, đang suy gì.
A giác đ/au kí/ch th/ích tinh rung dong tiếp: “Khi núi Ô từng chuyện tiên sinh, tiên giải rằng cục giống bàn cờ, đó châu, cùng Đông Nam hình tứ giác, Sơn Đông, Hán Trung, Kinh vệ tinh tứ giác Nguyên trung Mặc mục tiêu tranh sự diễn sự tranh quần hùng, phần bắt mà tứ giác. Hay Giang Bắc, dễ cát mà tây tiếp Ô Thái Hành, ngõ châu bề vực Bình Giang Trước, làm cơ, tiếp từ giang rộng cánh, bọc vậy nhất đoạt Giang Bắc.”
Nàng phen xong khó kích động, kiềm chế nắm quyền sai! Hoàn [ tân luận ] viết: Thượng giả kì khai trương, trí dĩ hội vi. Nhân nhi đắc chi giả vụ tương tuyệt già, dĩ tranh tiện phụ hồ tu kế sổ dĩ định. Hạ giả thủ biên ngung, xu dĩ tự vu tiểu địa. (Thượng, xa xôi lúc bắt đầu, tỉ mỉ sử thành. Người đắc Trung, công việc tự xét nhất tranh thủ sự thuận tiện mà bại chắc chắn, kế định. giữ tạo ngại, tự Chính lý này!”
[4]. Đoạn tốn nơ-ron th/ần ki/nh hơi lủng củng, thông nhé. Mấy đoạn trích thư mà oải biết.
A cười ớt nói, tuy rằng kích động, nhanh kh/ống xúc mình, hồi bình bỗng Từ Tĩnh thường cờ?”
Sắc động, niệm chuyển nhanh, thái tự “Những lúc rảnh rỗi cùng Từ tiên ván.”
Nhớ chuyện cùng đường Thịnh Đô, cảnh thuyền cờ, tinh hoảng nhẹ “Ông không?”
A “Từ tiên vừa cờ thối, vừa toán chi li, nhường.”
Thương cười, khóe cong dàng, cười “Đúng thối!”
A mà gi/ật mình, thoáng vẻ x/ấu cúi uống trà tránh tầm mảnh an trầm hỏi kế sách cụ chưa?”
A mím trầm ngâm “Có rồi, quá mạo hiểm.”
Thương đổi chén trà, dậy đặt nghe chút.”
A sớm khát khô, vậy chối từ, chén trà uống hơi, lúc “Từ Thái Hưng đường bắc, chắc chắn trấn Tân Dã, mà Tân Dã sớm bị Chu giữ, đó tránh trận á/c chiến. đường nam, dọc đường trọng tử, đường gập ghềnh xa xôi, đang mùa mưa, vô cùng vất Từ Trần gia trừ ba vạn Tông, vạn tây hạ tràn chặn vừa xa đến, trận bại khó liệu.”
Thương cau mày: “Sợ ít bại nhiều.”
“Đúng chẳng qua…”
“Chẳng nào?” hỏi.
A lén tử trận nhiều bại ít!”
Thương nhướn mày, tựa tiếu tiếu “Thanh nay những nhân trận quá ít xuất nào sao?”
A trúng tư mình, cười gượng mặt, tất rồi.”
Thương cười nhạt không?”
A tươi cười mặt, nghiêm “Sau tạm tử sức u/y hi*p khó chỗ làm nào Thái Hành mà giữ phản triều đình, tất dễ vào, việc chưa nhau tử nồi da nấu thịt bào mình, vậy chắc chắn hưởng danh.”
Thương thản “A nào cứ ra.”
A cẩn thận liếc “Nghe thủ Tiếu Dực, từng cấp dưới quân…”
“Đúng!” tiếp lời, sảng khoái nói,“Ký cách!”
A quỳ rạp ôm quyền “A đa tạ soái!”
Thương đưa đợi quỳ lúc lâu, bấy giờ chậm rãi “A dung túng ngươi, giúp ngươi, ngươi…… đừng thất vọng.”
A mình, đón ánh bén hề né tránh, kiên “A biết.”
Thương sắc, thản đi.”
A ngồi, khoanh bên. Thấy “Trên tích, hôm nay sớm đi, ngày mai đưa về.”
Thương xong rời đi. đợi bước càng lúc càng xa, lúc quần tinh buông lỏng, dưới bắt đ/au sớm chút, làm mà được.
Cứ mở to nửa đêm, hơi chút, lúc kiệt sức mà rơi mê man, mở trời cao quá đỉnh đầu.
Bên “A nhanh đêm kỹ nhanh chút.”
A nghe bực nổi, nhíu mày, dậy mở phòng. bình kim đưa “Cầm lấy, tự bôi đi, lang trung bôi mấy ngày.” chần chờ nhận, bình sứ kia “Yên đi, đâu. chung chỗ. Ngươi mà ch*t, chẳng nào giải được.”
A sự châm chọc Thận, bình thản “Chúng thôi.”
Lâm nhạt đuổi bước, kỹ vẻ sao”
A liếc hỏi lại: gì?”
Lâm nhất nghẹn giọng, “Dù ít gây chuyện những chuyện nhất giữ ngươi.”
A Thận, giá Thận, hãi, lúc kỳ càng vệ đừng lưng đ/âm d/ao rồi.”
Lâm ra: “Ngươi……”
“Ngươi gì?” ngắt lời cười hiểu rõ, trừ đề đề bày bộ dạng buồn cười này!”
A xong phẩy bỏ đi, ngây xa xa, ngày hồi bẩm: “Đây… nữ nhân sao?”
Lâm buổi trưa, trắng đêm Vệ Vệ Hưng nghe họ vương mùi rư/ợu, âm rõ ràng gi/ận. đang thỉnh tội, bị vụng đành những lời lưỡi nuốt xuống, cúi đợi Vệ Hưng trách m/ắng.
Trong Vệ Hưng vô cùng bực bội, bọn họ, con trai nhất tể tướng, m/ắng, đối tượng mà đang mượn sức, trách. Vệ Hưng đành lúc huấn: “Hiện giờ lúc nào rồi! Hai uống say về! Tại phân nhẹ thế!”
A cúi “Mạt sai rồi, nữa.”
Vệ Hưng tái s/ay khó khẩn lỗi, nỗi giảm huấn câu ngơi. Đợi rồi, Vệ Hưng Thận, chưa kịp mở miệng, cười hì hì “Ta chén dính cô nương kỹ rồi, túi bạc nguy mất.”
Vệ Hưng đặt tư gắng khuyên nhủ: Thận, bộ dạng vẻ yếu, viên mãnh tướng, thủ đắc tể tướng, ngàn vạn lần đùa giỡn, kh/inh ta.”
Lâm trưng vẻ đ/au khổ, nguyện “Ta coi đệ đưa kỹ a!”
Vệ Hưng nghe vậy lúc lâu, đầy vẻ ủy cùng cam đành đắc dĩ khoát áo, rời đi. viện, khóe cong cái, tìm đâu, chẳng thú vị nào, mà tò mò Vệ Hưng việc gì.
Lúc mình, ngày nay hao tổn tư nhiều, thêm người, cùng tinh cực hạn, thêm nổi. Trương Sĩ lo lắng đợi suốt đêm, bình an vừa mừng vừa sợ, “Sao giờ về? cùng tham quân…”
A khoát c/ắt ngang lời Trương Sĩ Cường, hữu khí vô “Đừng dễ tiêu ăn.”
Trương Sĩ tốt, nghe phân phó hỏi ngoài chuẩn bị cơm canh. quần ngã đang lúc mơ màng nhà, ban đó Trương Sĩ ý, đợi nghe Trương Sĩ gọi nàng, gắng mở nhìn, im giường.
A lập nhẹ nhàng thở dài, ca, làm ch*t.”
Đường “Thấy ngủ, làm giấc tiếng.”
A cười cười, gì. im lặng, nằm, nhau im ngày, tiếng: ca, mệt mỏi.”
Đường trầm nhẹ “Sống đời, ai phiền lụy?”
Ánh đỉnh màn, cười tự giễu, ca, đấy nhiều, nhiều nỗi rốt cuộc lời nào lời nào giả dối.”
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?