Trong tầm mắt chỉ còn vẻ đẹp tuyệt thế của An, như mất để người lên đùi hôn. Đến khi buông bỏ chạy như trốn "Anh đi tắm đây."
Hiệu ứng cách âm tắm không tốt lắm, tiếng thở gấp vẫn lọt qua xuất hiện với khuôn đỏ như tôm luộc: "Xin lỗi nhé, Tiểu Trì."
Đôi mắt liếc ngang liếc dọc, không dám thẳng, chỉ cúi đầu xin lỗi: "Anh không ý đâu."
Đang xin lỗi giữa chừng bỗng nhiên ngẩng đầu: "Nhưng hôn em thật sự rất dễ chịu, đâu thể trách mỗi mình được."
Tôi tình trêu chọc, dùng đầu ngón lả lơi vén ống quần ra: "Thế là sao hả?" xuống "tiểu An" của mình, nhăn như đít khỉ.
Không biết đang nghĩ gì, tục tán tỉnh: em giúp không?"
Cố gi/ật quần như thiếu trêu ghẹo: Trì, đừng có nghịch nữa."
Đồ con trai còn zin, dù cũng zin. Nhưng dạng của buồn không nhịn được.
Tôi nhún buông tay. Vừa định rời khỏi đùi anh, cổ bỗng ch/ặt.
Hơi nóng từ cổ truyền sang thịt khiến mình. Trên thoáng nét kìm nén, sau hồi lự giọng khàn đặc: Trì... giúp anh."
Rửa xong. cứ theo sau như đứa trẻ phạm lỗi. Ấp a ấp úng mãi chẳng nói nên lời.
Tôi chồm tới áp sát vào tường: "Anh..."
"Tụi tao về nè!"
Cánh cửa ký túc xá thình lình bật mở. Khung trước mắt ư là mùi mẫn.
Cố đỏ bừng, mu bàn đang buông thõng nổi gân xanh kìm nén. Áo xộc xệch để lộ thịt lớn.
Đứa bạn cùng liếc chép "Còn bảo không phải là một đôi thì coi chừng đó."
Ngượng đến mức thổ.
Cố trí khoác áo lên người tôi: "Bọn tao đùa nhau thôi mà."