Gia đình Lam Ngọc ở trung tâm nội thành, cách trường chục cây số. Vì để Lam Ngọc thuận tiện đi đến trường mà cha mẹ vung tay m/ua hẳn cho cậu ta một căn nhà riêng đầy đủ tiện nghi.

Căn nhà nằm ở nơi hơi vắng người, tách biệt với khu dân cư đông đúc. Xung quanh còn có hàng rào, một khu vườn nhỏ trồng đủ loại hoa.

Tôi đứng trước cửa, không hiểu sao lại căng thẳng. Tự nhủ làm gì phải sợ, thế là vươn tay bấm chuông.

Còn chưa kịp nhấn nút chuông lần thứ hai thì cánh cửa đột ngột bật mở, một bàn tay trắng trẻo thò ra túm lấy cánh tay tôi kéo vào trong.

Tôi gi/ật mình, còn chưa kịp hoàn h/ồn thì cánh cửa sau lưng đã đóng lại.

Trong nhà tối thui, Lam Ngọc đứng chắn trước mặt tôi, đôi mắt như phát sáng chứa đựng sự vui sướng đến cùng cực, nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười kì dị.

Tôi gạt tay cậu ta, mặc dù đã sởn da gà nhưng vẫn vờ bình thường hỏi:

"Mày bày cái trò gì thế? Sao không bật đèn lên?"

"Ồ, chờ em chút."

Lam Ngọc nhẹ nhàng nói, giọng mang màu u ám. Cậu với tay bật đèn sáng, mắt vẫn không rời khỏi tôi, thỏ thẻ nói:

"Em có m/ua nước ngọt và mấy bịch snack mà anh thích, anh ngồi chờ em để em mang ra nhé."

Tôi mất kiên nhẫn bảo:

"Quần tao đâu? Sao mày lấy quần tao? Trả nhanh đi tao về luôn, đừng có gây mất thời gian."

Lam Ngọc vờ như không nghe thấy tôi nói gì, quay người đi thẳng vào bếp, không quên để lại một câu:

"Em khóa cửa rồi. Anh vẫn nên ngồi chờ em đi, có thể mở tivi và chơi game hoặc làm cái gì anh muốn."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm