Tâm tình của beta nhỏ nhắn kia đang rối tung, còn Thiệu Trầm thì đứng hình tại chỗ.
Ngay lúc beta ấy nở nụ cười, xung quanh như nở ra ngàn đóa hoa, ánh mặt trời càng rạng rỡ, trái tim sắt đ/á của vị thiếu tướng như tan chảy, đ/ập thình thịch muốn văng ra khỏi lồng ng/ực, cảm xúc như thác nước cuồn cuộn ồ ạt chảy ra.
Linh h/ồn của hắn như gào thét: Đó là định mệnh của ngươi!
Giống như có tia sét đ/á/nh thẳng xuống đầu hắn vậy.
Beta kia mặt mũi dơ hầy, tay còn cầm bịch rác hôi thối, nhan sắc tầm thường hơn bất cứ Omega hay Alpha nào hắn từng gặp, trên người còn không có một tia tin tức tố, vậy mà nụ cười lại đẹp như thế, câu luôn cả h/ồn phách của vị Enigma khủng bố này.
Trong lòng Thiệu Trầm là sóng ngầm dữ dội với vườn hoa héo úa đã lâu đột ngột nở rộ ngát hương, vậy mà ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh lạnh lẽo nhìn người bên ngoài.
Sở Hi sợ run cầm cập.
Y chỉ đi nhặt rác thôi, không đến mức khiến thiếu tướng đó nổi gi/ận chứ?
Enigma khi phát cuồ/ng có thể tay không đ/ấm nát chiến hạm trong quân đội. Sở Hi có thể tưởng tượng xươ/ng cốt mình g/ãy răng rắc dưới cái nắm tay của hắn.
Y cẩn thận đặt bịch rác ngay ngắn vào chỗ cũ, cười gượng gạo, đôi chân run lẩy bẩy vội vã muốn chạy khỏi đây.
Chưa chờ cho Sở Hi kịp nhấc chân, Thiệu Trầm đang đứng yên đột ngột dẫm từng bước vội vàng xông đến. Hắn nắm lấy song sắt của cổng lớn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, 'rắc' một cái bẻ luôn cả cánh cổng đang đóng ch/ặt.
Beta yếu ớt nhũn chân tại chỗ, sau đó bị Enigma cao hai mét xách lên như gà què.
Hai chân Sở Hi quéo vào nhau, sắc mặt tái mét, sống lưng lạnh ngắt, y sợ đến giọng nói đều lạc tông:
"Thiếu...thiếu tướng...tôi...tôi..."
Con chữ trong đầu múa lo/ạn xạ, câu từ nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra câu hoàn chỉnh.
Thiệu Trầm nhìn beta co rúm vì sợ hãi, tự dưng lại thấy dễ thương.
Thế là hắn tóm y ôm vào nhà.