Tôi và Lục Lễ trở về nhà, vừa mở cửa mẹ tôi đã lên tiếng:
“Về rồi đấy à. Nhà mình chỉ có một yêu cầu, trong nhà có thể nắm tay ôm ấp, nhưng không được hôn nhau. Còn nữa...
Cách âm trong nhà không được tốt lắm, hai đứa hiểu chứ?”
Tôi: ?!
Lục Lễ: ?!
Tôi ngẩng mắt trao đổi ánh nhìn với Lục Lễ.
“Anh nói rồi à?”
‘“Anh không nói.”
Thế sao họ biết được?
Mẹ tôi ngắt lời cuộc trò chuyện của chúng tôi:
“Không phải nó nói đâu. Con tưởng tại sao đề nghị của con vừa đưa ra, mẹ và bố nó đã lập tức ra nước ngoài? Con tưởng tại sao bác Lục lại nhắc đến chuyện Lục Lễ yêu đương trên bàn ăn?”
Giờ tôi mới hiểu tại sao Lục Lễ bảo tôi chậm hiểu.
Cả nhà đều biết tâm tư của anh ấy với tôi, chỉ mình tôi ngốc nghếch chuẩn bị kịch bản tình yêu cưỡ/ng ch/ế một mình.
Chưa được mấy ngày, Lục Lễ đã đưa tôi dọn khỏi biệt thự họ Lục.
Giờ tôi mới biết Lục Lễ không phải lúc nào cũng sống ở biệt thự, chỉ khi tôi nghỉ học anh mới về đây ở.
Nhưng những ngày tôi đi học, anh cũng không ngồi yên, thỉnh thoảng lại đến trường đại học đón tôi đi ăn.
Còn giờ đây, anh thoải mái vòng tay ôm tôi vào lòng, bắt đầu tính sổ cuối mùa.
“Anh đã từng dặn em không được hút th/uốc rồi đúng không?”
Tôi cãi chày cãi cối:
“Con mắt nào của anh thấy em hút th/uốc?”
Tôi chắc chắn anh đã uống cốc nước đó nên tin rằng anh không biết.
Anh khẽ cười, giọng lười biếng:
“Bảo bối không biết trên xe có lắp camera hành trình sao?”
Ch*t ti/ệt, bất cẩn quá!
Anh thong thả cởi cúc áo tôi:
“Hôm đó hút mấy điếu?”
“Ba.”
Ánh mắt anh lặng im dội xuống.
Tôi đành thú nhận:
“Thôi được rồi, năm điếu.”
Anh cắn nhẹ dái tai tôi:
“Vừa không nghe lời, vừa nói dối. Em nói anh phải làm sao để em nhớ lâu đây?”
Tôi run run đảm bảo:
“Lần sau không dám nữa, anh…”
“Gọi nghe một tiếng.”
Tôi cắn môi, trong lòng dằn vặt cực độ, mặt đỏ bừng, cuối cùng thều thào:
“Chồng…”
“Ừ.”
Anh đáp lời:
“Vậy trừ một ngày.”
Cái gì?!!
Từ hôm đó, tôi năm ngày không ra khỏi cửa.
Tôi chất vấn:
“Không phải nói trừ một ngày thôi sao?”
Anh hôn khóe miệng tôi:
“Nói dối cũng tính một ngày đó, bé cưng.”
Đúng là tư bản bóc l/ột, lão Lục bá đạo, vắt kiệt đến giọt m/áu cuối cùng.
Ngoại truyện Lục Lễ:
Lần đầu gặp Chu Từ, anh thật sự không ưa nổi cậu ta. Mái tóc vàng chỏm như chổi lông gà, hai bên tai đeo khuyên, hút th/uốc, đ/á/nh nhau, đúng chuẩn trai hư.
Khi bố giới thiệu đây là em trai kế, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu thiếu niên ngồi bắt chéo chếch mác đầy b/ạo l/ực kia, rồi phớt lờ sự tồn tại của cậu.
Vậy từ khi nào mọi thứ thay đổi?
Là hôm kẹt xe trên đường về, đổi tuyến đường thì tình cờ thấy Chu Từ đang bênh vực một nữ sinh bị b/ắt n/ạt. Khoảnh khắc ấy, anh nghĩ Chu Từ có lẽ không hoàn toàn vô dụng.
Sau đó, anh vô thức lái xe qua con đường trường Chu Từ mỗi ngày. Nhìn cậu dắt bà cụ qua đường, cho mèo hoang ăn, làm tổ cho mèo con, đưa bạn bị trật chân về nhà...
Rồi đến một ngày, khi không thấy bóng dáng cậu trên con đường ấy, anh không kiềm chế được nỗi nhớ. Anh biết mình đã sa lưới.
Anh bắt đầu tỏ ra tốt với Chu Từ. Đúng như dự đoán, Chu Từ rất mềm lòng. Dù trước đó anh đối xử lạnh nhạt, chỉ cần anh hơi quan tâm, cậu đã xem anh như anh trai.
Lợi dụng sự mềm yếu ấy, sau khi Chu Từ thi đại học xong, trong một đêm mưa, anh nói dối:
“Chu Từ, anh ngủ với em được không? Anh... sợ sấm.”
Đúng như dự liệu, Chu Từ cho anh vào phòng. Từ đó, anh không ngừng dụ dỗ, khiêu khích, sắp đặt để chiếm trọn tình yêu của chàng trai chậm hiểu này. Cuối cùng, anh chờ được cốc nước có th/uốc.
Nhưng thay vì thấy Chu Từ bên cạnh khi tỉnh dậy, anh chỉ nhận được tin cậu và Từ Vọng xuất ngoại đêm đó.
Từ Vọng!
Lại là hắn!
Lần nào cũng ôm ấp Chu Từ mà anh không thể ngăn cản. Không thể đ/á/nh hắn - Chu Từ sẽ gi/ận. Không thể động thủ - Chu Từ sẽ tổn thương.
Anh phải tìm cách cảnh cáo: Chu Từ là của anh, đừng đụng vào!
Thế là anh cố ý hôn Chu Từ trước mặt hắn, để hắn thấy những dấu vết trên người cậu.
Cuối cùng, cái bóng đèn điện ấy cũng học được cách giữ khoảng cách.
“Lục Lễ, anh lại gây khó dễ cho Từ Vọng à? Sao hôm nay cậu ấy ăn cơm nửa chừng bỏ đi thế?”
Anh lập tức ôm eo cậu, đ/è xuống giường, giọng đầy uất ức:
“Bảo bối, anh thật sự không làm gì. Em lại hiểu lầm anh rồi, mau dỗ anh đi nào.”