Đến ngày đầu của Tráng (tức 7 ngày sau khi mất), của lập bàn thờ tại nhà.
Chúng đ/ốt nhiều đồ hàng mã cho Tráng: giày dép, đồ chơi…
Ông quá nhớ thương rải lớp tro dày sàn nhà chính.
“Tráng à! xem nội nè!”
“Con ngột vậy, sống sao đây!”
Bà ngoại đặt quả trứng bóc vỏ bàn chiếc sứ úp ngược lên.
Đêm đó, trong phòng khách bỗng gió lạnh, đèn nến tiền giấy bay tán lo/ạn.
Tôi ôm ch/ặt nhau co rúm trong góc, chăm chăm nhìn lớp tro sàn.
Chúng thấy, lớp tro bằng phẳng đầu hiện từng nhỏ, dài bằng ngón tay, giống đôi giày giấy chúng đ/ốt cho Tráng, hướng về phía bàn thờ tới.
Trong phòng om, nhìn rõ, muốn thò đầu xem kỹ hơn, lại, cho nhìn.
Không biết qua bao lâu, hiện kỳ lạ trong nhà dần mất.
Mọi người nhìn đất, hoàn toàn nói nên lời.
Bà ngoại mở chiếc sứ úp ngược, quả trứng vốn màng giờ đây vỏ vô móng tay xước.
Đêm đó khi ngủ, hồ nghe người m/ắng bên tai tôi, còn gi/ật tóc tôi.
Tôi mở mắt ra, Tráng đang trước mặt, là hình dáng quen thuộc ấy.
Tôi ngạc nhiên nhìn ấy:
“Lý Tráng? Cậu… chẳng c/h/ế/t rồi lẽ đây là à?”
Cậu gõ nhẹ đầu tôi:
“Đồ ngốc, đương nhiên là rồi!”
“Tớ muốn hỏi cậu: nghĩ mà lại bỏ khoai lang vào qu/an của tớ hả?”
Lý Tráng thật là x/ấu tính, c/h/ế/t rồi còn dọa tôi.
Tôi ấm ức:
“Vì thích ăn khoai lang nướng sợ xuống đó ăn…”
Cậu nói:
“Cảm ơn nha! thật cảm ơn cậu!”
Đêm đó, nói nhiều với Tráng.
Tôi hỏi:
“Cậu đầu th/ai không? Có thành người khác rồi quên tớ không?”
Cậu đáp:
“Tớ còn ở sông lâu lắm, đầu th/ai được đâu. quên đâu.”
Tôi nói:
“Vậy giống chú A Bảo rồi. Lúc rảnh đến chơi với chú A Bảo mấy “đội nhỏ” không?”
Cậu đầu:
“Xa quá… tớ ở lại đây.”
Nghe vậy, càng buồn hơn.
Từ nhỏ cô đơn, bây giờ c/h/ế/t rồi, cô đơn.
Sau tang lễ, Tráng lại thành làm công.
Ông nội đầu biểu hiện thường, suốt ngày gốc cây ven sông gào lớn:
“Có ai không! Cháu rơi xuống sông rồi! Mau c/ứu nó!”
Lý Tráng bên cạnh ông, nói:
“Ông ơi, đừng hét nữa.”
Nhưng nghe thấy.
Ông biết, cháu trai mà yêu thương rơi xuống nước, c/ứu nó.
Khoảng thời gian đó, ngày nào cũng sông ngồi với Tráng.
Nhưng tiệc nào rồi cũng tàn, đến ngày khai mẹ từ thành đến đón.
Vài năm đầu, kỳ hè về quê.
Sau đó, mẹ đưa bà ngoại thành sống cùng, cũng bận học nên về nữa.
Còn người bạn đời Tráng mãi ở lại quê nhà.
Mãi ở lại sông đó.
(Hết)