Thần Nữ Duy Nhất

Chương 4

23/09/2024 14:44

4

Ta đã đ/á/nh giá thấp nhiệt tình của Tam Giới đối với Xích Qua.

Vô luận là đối với bản thân hắn, hay là đối với bảo vật của hắn.

Dù là ta dùng ngự phong mang Bát Nhã đi tới.

Chúng ta cũng không chen vào được vòng trong.

“Mấy năm nay...... Các tộc thật đúng là rất thịnh vượng.”

Ta dõi mắt trông về phía xa, người đông nghìn nghịt, thần tiên yêu m/a vốn dĩ còn phân biệt rõ ràng, nhưng người thật sự quá nhiều, rất nhanh những "phân biệt" kia cũng bị lãng quên.

Bát Nhã vất vả lắm mới tìm được một bãi đất trống, bảo ta đi đến ngồi xuống.

Ta vừa ngồi xuống.

Gió thổi chuông động.

Bạch ngọc làm xươ/ng, ánh sáng mờ làm màn, chim xanh vờn quanh trái phải, một chiếc xe kéo xa từ chân trời chạy tới.

Một khắc trước, mọi người còn cùng nhau chen chúc trên mặt biển. Nhưng cỗ xe xa này vừa xuất hiện, liền có bảy tám tiên giả xua đuổi mọi người, mạnh mẽ vẽ ra một khoảng đất trống ở phía trước nhất, nhường đường cho cổ xe kia.

“Nữ quân......”

Trong thanh âm Bát Nhã tràn ngập bất an.

Ta nheo mắt lại.

Nhìn lên cỗ xe này.

“Đó chính là cỗ Thanh Loan của Phù Sơn thần nữ! "Một tiểu tiên ngẩng đầu ưỡn ng/ực.

Ta quét mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy quanh thân hắn tinh quang tràn ngập -- ta đã từ chỗ Bát Nhã biết được, đây là tiêu chí chọn đệ tử của Phù Sơn.

Ta thu hồi ánh mắt, đã thấy Bát Nhã đỏ mặt: "Nói bậy, đây rõ ràng là cỗ xe của Phù Sơn nữ quân!"

Hắn lại cười nhạo một tiếng, "Phù Sơn Nữ Quân đã ngã xuống từ vạn năm trước rồi, nào còn có cái gì goi là Phù Sơn Nữ Quân?”

“Ngươi, ngươi sao có thể ăn nói bừa bãi? Phù Sơn cùng cỗ Thanh Loan, đều là nữ...... Phù Sơn nữ quân!”

"Lúc nữ quân nằm xuống, thần nữ này còn chưa hạ thế, những thứ này cũng coi như là di vật của nữ quân, , cũng không nên để cho một thần nữ không liên quan gì như vậy thừa kế! Cứ tự tiện lấy đi, chính là ăn cắp!”

“Ngươi......”

“Người nào ăn nói lung tung?”

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên trên bầu trời.

Kim quang rực rỡ, Thần Quân Bảo Tướng trang nghiêm lơ lửng trên không trung, không gi/ận tự uy: "Tích Hạc chính là bổn quân cùng Cơ Độ một tay nuôi lớn, di vật của sư tôn, nàng có gì không dùng được?"

Ta có chút kinh ngạc đ/á/nh giá hắn.

Thương Hà, đại đệ tử của ta.

Vạn năm qua đi, dung nhan hắn cũng không thay đổi, thần lực cùng khí thế ngược lại lại uy nghi không thể so sánh với vạn năm trước.

Chỉ là trước đây... hắn và Cơ Độ ngầm tranh thủ sủng, ngay cả những đồ vật hằng ngày của ta, bọn họ cũng không cho đối phương sử dụng.

Hôm nay, ngược lại là hào phóng đến thế.

Tựa hồ là chú ý tới ánh mắt của ta, Thương Hà nhìn về phía ta.

Ta thản nhiên nhìn lại, với tu vi của ta, mặc dù hắn đã trưởng thành đến hoàn cảnh như thế, cũng không có khả năng nhìn thấu ảo ảnh của ta.

Quả nhiên, ánh mắt Thương Hà lướt qua người ta.

“Miệng lưỡi gh/ê g/ớm như vậy, bổn quân nhất định không dễ dàng tha thứ!”

Một đạo ki/ếm hướng về phía Bát Nhã mà tấn công tới. Hắn vẫn chưa hạ thủ không quá mạnh tay, một chiêu này bất quá gây ra một chút tổn thương ngoài da thịt.

Nhưng con người ta rất muốn bao che bảo vệ người khác, chỉ cần nàng rụng một sợi tóc, ta đều đ/au lòng.

Ta rung tay áo, dễ dàng hóa giải đạo ki/ếm này.

Tất cả mọi người liền xôn xao, lần này không chỉ Thương Hà, vị Tích Hạc thần nữ kia cũng vén màn che lên, nhìn về phía ta.

Nàng ta quả thật xinh đẹp động lòng, mặt mày ẩn tình, quả nhiên cùng ta thập phần tương tự.

“Các hạ là người phương nào?”

Một giọng nam dịu dàng khác vang lên bên tai ta.

Ta hơi nghiêng đầu, quả nhiên thấy một nam tử áo màu hồng, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh ta, mỉm cười liếc ta.

“Hàn Hương Quân.”

Ta mỉm cười với người cố nhân đã nhiều năm không gặp.

Hắn có chút sững sờ.

Ta nói tiếp: "Tại hạ Như Nhan, chỉ là một tiểu tiên.”

Trong mắt hắn thần sắc thu lại, rung đùi đắc ý nói: "Không được, không được, bây giờ tiểu tiên thật đúng là khó lường, ki/ếm khí của Thương Hà Thần Quân, dĩ nhiên cũng có thể dễ dàng hóa giải."

"Ta cả đời nhìn thấy, chỉ có duy nhất một người..."

Chân trời xẹt qua một vệt sáng, chợt xuất hiện thiếu niên Thần Quân, mặt mang gi/ận dữ: "Bất quá một tiểu tiên, há có thể cùng sư tôn ta đ/á/nh đồng?"

Nhìn thiếu niên kia, ta nhất thời không biết nên bày ra loại vẻ mặt nào.

Ngắn ngủi nửa ngày, mà ta có thể gặp biết bao cố nhân.

Tiểu Thược Dược kia rốt cục cũng đi tới trước mặt ta:

“Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Hàn Hương quân.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ đáng ghét max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
0
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11