Làng mạc nhỏ xinh lung linh, phía vuông trước sau chỉ dãy, dãy mười hộ gia đình, chỉnh tề.
Nhưng biết lý do nào đó, lại khoảng trống cuối cùng của làng, trên góc đông bắc.
Tôi tự trút bỏ gánh quyết dựng trại đó.
Giống như năm nay, như đang chờ đợi vậy.
Nhưng đây chỉ tự an ủi mà thôi, biết quá ngày người tới đi.
Đây lẽ nền vẫn chưa kịp xây của ai đó.
Nhưng chạy nữa, trước tiên nghỉ ngơi đã rồi nói sau, thể ngày thì ngày vậy.
Nhưng ngờ, làng nhỏ tưởng chừng như đáng coi trọng lại những tục dân gian vô cùng giản dị, khi họ biết đang chạy trốn nạn đói từ khác (tôi kể với họ quê hương bị thiên tai nhiều năm, mùa màng chưa hoạch được, còn thực sự đủ thức phải ra ngoài tìm ki/ếm sự sống), tất đều thể hiện thiện tốt.
Nhà bát kia miếng bánh, tuy cơm canh bạc nhưng lại kỳ hiếm trong thời đại cằn cỗi đó.
Đây cũng lần đầu tiên trong năm trốn chạy gặp làng xinh đẹp những người dân làng tốt bụng như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Gia đình người của lại đây thêm vài ngày nữa sau cũng đi.
Tôi tưởng cuối cùng đã tìm may mắn an cư nghiệp, nhưng hề biết đây chính tai họa lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Một ngày nọ, bộ làng đến hỏi sống đây không, nếu kế hoạch này, họ cho cái ở, sau trở thành người dân của làng họ. Sau những người dân trong làng nhận được, cũng nhận những thứ đó.
Tôi vui mừng khôn xiết, nằm ra lạy lần với vị bộ làng hiền lành này: Khương! Đại đại đức lời nào tả Họ Chu đến tận đây, nhân đã cho gia đình ở, dù trâu ngựa thì cũng thể trả đủ cho chú!”
Chú Khương nhanh đỡ dậy: “Không gì, người trong biển đều em mà. Cậu dặm xa lặn lội đến chỗ chính duyên phận, vừa dưới chân chỗ trống, vậy cho luôn vậy, mọi người dọn dẹp đi, vài người trong làng giúp mọi người, ít nhất cũng ki/ếm cái chòi trú ẩn, xem thời tiết ngày càng lạnh hơn rồi người lớn thế nào cũng nhưng trẻ con thì chịu nổi!”