“Số máy quý gọi hiện còn tồn tại…”
Vẫn là câu ấy.
Tôi úp điện thoại xuống ngồi mình trong góc tối quầy bar uống r ư ợ u.
Tôi và Quý Tuy Phong lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ba tuổi.
Sự tâm đặc biệt cho tôi, ai ai đều ra. Hàng xóm thường r u ọ gọi là “vợ của A Tuy.”
Tôi luôn đáp vui âm tự x/á/c định mình thuộc thế giới của anh.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp học.
Ban đầu, Tụy Phong đã hứa sẽ nhà.
Nhưng từ tối, vẫn hiện. Thậm chí số điện thoại còn liên lạc được nữa.
Anh ế m ấ t, cùng với cả bố mẹ anh.
Tôi càng càng g ậ n, uống liền mấy r ư ợ u khiến đầu óc mơ màng.
Lúc sắp tỉnh, bỗng tiếng xao vọng từ cửa quán a r. Tôi sững lại.
Bóng dáng cao lớn ấy… có phải là không?
“Quý Tuy Phong!”
Tôi u ấ ứ chạy ôm ặ lấy giống như bị bỏ tội nghiệp, giọng mềm mại nghẹn ngào:
“Em thích có cảm được không?”
“Anh còn trò mất tích với em nữa, tên k ố nhà anh!”
Giữa sảnh quán a r, mọi bỗng như nín thở, mọi âm thanh đều bặt.
“Anh thích em phải không? Nhất định là thích em.”
Người đàn trước mặt ca u m à y lạnh giữ ặ tay kéo ra, nhưng ôm ặ chịu buông.
Anh nghiêm giọng: “Buông ra.”
“Không… em muốn…”
Anh sức gỡ ra khỏi lòng mình, với vẻ mặt biểu cảm: “Tống Kim An, nhầm rồi.”
Tôi chú giây, rồi ngờ nắm lấy cà vạt của kéo xuống diện với tôi:
“Em tin, khi hề thích em.”
Anh mím môi, do dự: “Tôi thích cô.”
Tôi ngẩng cao đầu, giọt nước “Không phải câu trả lời đó, đổi câu khác đi.”
Người đàn lặng, đẩy phía lý của anh: “Gọi điện thoại, bảo Tống Minh Hi ta.”
Anh định rời đi, lưng lại, nước thở với những xung quanh:
“Mọi biết đâu, gã đàn ặ ã này…”
Lời dứt, đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán xì xào.
Người đàn lại, kéo vào lòng, ặ miệng lại, rồi bế thẳng bước ra khỏi quán bar.
Nhưng ngờ, đường nhà, chúng gặp phải a ạ xe k h à g.