Tiếng cười quá khiến mẹ chạy vào.
Tôi hào hứng giới thiệu: "Mẹ là chồng con, con rể của mẹ đây!"
Mặt mẹ biến bảng màu vẽ, ra tìm cây chổi.
Nhưng chưa phải lần bị đ/á/nh đ/au nhất.
Tôi "chồng" duyên phận ngắn ngủi, chỉ ở hơn năm đã bị mẹ đón về.
Ngày đi, khóc mưa gió, nắm tay chịu buông.
"Chồng sau này nhớ cưới nhé!!"
Anh gật đầu nghiêm túc.
Rồi tháo chiếc đồng hồ định vị đeo tay đưa cho tôi.
Bảo đó là vật đính ước.
Tôi cảm động sụt sùi nước mắt nước mũi.
Mẹ mẹ nhìn nhau hồi lâu, rồi rút sau ra cây gãi lưng.
Giọng vang hơn tiếng máy cày của bác Vương: "Thằng nhóc con, mày gì?"
"Chồng đó ạ, u... u... u..."
Tôi bị mẹ đuổi chạy khắp xóm, lại hét: cưới nhé!"
Lần đó mông nửa tháng.
Mẹ cầm cán chổi lần sau bạn trai nào là chồng nữa sẽ đ/á/nh đít.
Không cần cũng còn hứng với ai khác.
"Chồng" đi rồi, dưỡng thương rười rượi.
Hôm nay nhớ, ngày mai nhớ.
Phải mất tháng rưỡi, mới làm quen chàng mới.
Nhưng vì sợ uy dám ai là chồng nữa.