Qua kể chậm rãi của chính, mới biết cha cô đều h/ãm h/ại.
Cha chính vốn nhân viên dưới quyền cha nam chính.
Một nọ trong hội nghị cuối năm, cha nam chính để tới chính, cưỡ/ng hi*p đến ch*t.
Sau đó, hắn đưa cho cha chính một khoản tiền lớn hứa thăng chức, nhưng ông nhất quyết nhận.
Ông chỉ đòi pháp luật, muốn á/c phải nhận án ph/ạt đáng.
Nhưng người đàn ông cô đ/ộc ấy nhanh chóng cha nam chính ám sát. Hắn nhận nuôi chính, rao giảng khắp nơi về lòng nhân từ của mình.
Đến cả vô liêm sỉ cũng phải gọi hắn một tiếng "ông nội".
Toàn bộ thật này, chính chỉ vỡ sau khi trưởng thành điều tra.
Cô gục vào lòng khóc nức nở suốt lâu, rồi ngước đôi đẫm lệ nhìn Thái Dương:
"Thưa kể điều này hy vọng sẽ buông tha mình."
"Họ cũng chính hung thủ gi*t cha tôi. Xin tha thứ cho bạo này, vì sức một người quá mong manh."
"Mấy nay còn phát hiện thuế khóa của tập đoàn có đề lớn, có ta nên bắt đầu từ đây."
Nói xong, cô sang x/in:
"Chị Lâm ơi, xin hãy em."
Tôi thầm ch/ửi thề trong lòng.
Hóa ra phải vô cớ.
Thế từ đầu, đặt vào tầm rồi sao?