Dù Hứa Kỳ biết nhật vẫn lượng tha cho anh ấy.

Không sao, có thể tự m/ua nhật rồi chia cho anh một miếng!

Tôi một dâu tây. Tôi ngắm nó rất lâu, ngày tan học đều trước tủ kính phút, chảy nước miếng nhìn phủ đầy dâu tây lấp lánh.

Rồi lại Hứa Kỳ ngang qua lôi với vẻ mặt khó chịu.

Nhưng đúng ngày Giáng sinh, mọi đều suôn sẻ.

Trước buổi biểu diễn Hứa Kỳ, lén chạy hậu trường, thấy Hứa Kỳ và đang đối nhau.

Hứa Kỳ quay lưng về phía có thể thấy rõ khuôn mặt cùng mắt đầy tình ý ta.

Đột nhiên, nhận được hiện mắt liếc sang rồi chạm mắt tôi.

Chỉ giây sau, ta lập tức né tránh, từng có ra.

Một giây theo, tiến sát về phía Hứa Kỳ, khoảng giữa người chỉ còn centimet. ta đưa tay lên, thân mật và thục chỉnh lại cà vạt cho Hứa Kỳ.

Tôi quay ép bản thân được nhìn tiếp.

Cảm giác chua xót trào dâng từ trái tim, đến mức biết mình về ngồi lúc nào.

Đến khi tiết mục Hứa Kỳ đầu, mới tỉnh lại.

Đó bản hợp tấu nhạc cụ: Hứa Kỳ chơi kéo cầm.

Những bàn tán xung quanh vang lên ngớt: "Trời Hứa Kỳ đẹp trai quá!", "Hứa Kỳ với đúng đôi trời sinh!", "Nghe tỷ lệ hợp pheromone họ lên tới đấy, đúng định mệnh!"

Tôi chịu nổi nữa, dậy rời khỏi trường.

Mùa lạnh buốt, trái tim còn lạnh hơn. Chỉ khi nhận được mới hơi trở lại.

Nhưng niềm chẳng kéo dài, thể ông trời đang vấp phải hòn đ/á đường, ngã soài.

Chiếc dâu tây chờ đợi suốt một tháng vỡ tan tành.

Tôi đờ đẫn nhìn hoàn toàn bất lực.

Hứa Kỳ đúng, đúng đồ ngốc.

Nên mất cả lẫn Hứa Kỳ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm