Con vẹt biết nói

Chương 2

22/07/2025 19:31

Nghe lời bạn thân nói, tôi cảm thấy rất khó tin.

“Sao có thể thế được, nó chỉ là một con vẹt thôi mà.”

“Cậu có chắc nó nói ‘đừng gi*t con’ thật không?”

“Dù có đi nữa, cũng có thể là nó học từ tivi đấy. Sao lại liên quan đến ng/ược đ/ãi trẻ em?”

Cô ấy nghiêm túc lấy một cuốn sổ ra.

“Không, không đơn giản như vậy.”

“Con vẹt này còn nói những gì nữa, kể cho tớ càng chi tiết càng tốt.”

Vì ngày nào về nhà cũng chọc nó, nên tôi nhớ gần hết những lời nó nói.

“Ừm... nó nói ống khói nhỏ, lọ xanh, giường sofa, cậu đều nghe thấy rồi, còn câu đó, đừng gi*t con?”

“Còn có hộp thiếc nhỏ nữa phải không. Còn nói gì nữa không?”

“Còn biết hát ru, nói ăn cơm đi, thường nói mẹ đỏ, thỉnh thoảng còn nói mẹ b/éo, mẹ trắng, mẹ đen…”

“...”

“Sao lại có nhiều mẹ thế?” Cô ấy ngạc nhiên hỏi lại.

“Tớ cũng thấy lạ, nên mới hỏi cậu đấy. Còn nói 10 giờ rồi ăn cơm đi, 7 giờ rồi ăn cơm đi, tớ 8 tuổi rồi, đại loại thế.”

“Những cái này thì bình thường, còn nói gì lạ nữa không?” Bạn tôi ghi vào sổ.

“Tạm thời chỉ có vậy.” Tôi đáp, “Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết, tại sao lại nghĩ đến ng/ược đ/ãi trẻ em?”

“Cậu vừa nói, mấy ngày nay cậu dạy nó nói, nó chẳng học được câu nào phải không?” Cô ấy hỏi lại.

Tôi gật đầu.

“Loài chim vẹt này phụ thuộc rất nhiều vào môi trường khi học nói. Đầu tiên cần lặp lại nhiều lần, thứ hai là một khi đã quen với giọng điệu của chủ cũ, thì rất khó thích nghi với giọng mới.”

“Ừm... nói đơn giản hơn được không.” Tôi nhíu mày.

“Tức là, những lời cậu nghe được, đều đã bị lặp lại nhiều lần trước đó. Kể cả câu đừng gi*t con, lý do chúng mình nghe không rõ là vì nó bắt chước giọng điệu của chủ cũ.”

“Giọng điệu, giọng điệu gì?”

“Vẫn chưa hiểu hả, là giọng khóc đấy.”

Bạn tôi nói từng chữ một.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm