Gần chạy khắp nửa Yến đô, ta vẫn không kịp m/ua đủ th/uốc trong danh sách trước giờ Dần.
Giờ Dần vừa điểm, ta đẩy cổng viện Cung Hoài Từ.
Yến Từ cầm chiếc đèn lồng nhỏ đứng giữa sân, sắc mặt vô h/ồn, khó đoán đang nghĩ gì.
Ánh đèn lay động, trong đáy mắt hắn bỗng bùng lên hai ngọn lửa tham vọng sáng rực.
Gió cuồ/ng thổi qua, đèn lồng trước điện đung đưa dữ dội. Ng/uồn sáng biến ảo, bóng cây quế trong sân cũng theo đó mà giãy giụa như q/uỷ mộng.
“Vào nấu th/uốc đi.”Yến Từ khẽ nói, “Nương nương đang đợi trong điện.”
Linh cảm nguy hiểm khiến toàn thân ta căng cứng, vẫn cầm mấy gói th/uốc, vừa bước lên thềm đã ngửi thấy mùi kỳ dị.
Hương quế nồng nặc hòa lẫn mùi gỉ sắt, thứ mùi hôi thối khó tả.
Cách cánh cửa, ta nghe tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Vang trong không gian trống vắng, âm thanh dồn lại, từng giọt đều như chấn động màng nhĩ.
Tim đột nhiên chùng xuống, ta từ từ đẩy cửa chính điện. Mấy con sóc bay hoảng lo/ạn bỏ chạy.
Thứ đầu tiên đối diện ta là đôi mắt tuyệt mỹ mở to của nương nương. Ánh mắt vội lướt qua khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng dừng lại nơi bụng bà nát tan đầy m/áu me. Y phục trắng muốt không giữ nổi m/áu tuôn trào, rơi xuống đất từng giọt.
Nương nương ch*t trong tư thế ngồi ngay ngắn trên ghế, bụng bị mổ phanh, tay nắm lưỡi đ/ao, tựa con búp bê vỡ nát có ruột bông bị kéo lòi ra ngoài.
Tí tách. Tí tách. M/áu lan tận cửa, ta buông tay, th/uốc rơi xuống đất, chìm trong vũng m/áu.
Giọng Yến Từ vang lên sau lưng: “Quan Kỳ, ngươi nói nương nương vì cớ gì mà ch*t?”
Đang giữa hè oi ả, trong vườn hoa cẩm tú cầu nở thành từng chùm lớn. Từng đóa hoa nhỏ chi chít tựa vạn con mắt tròn xoe, cố dò xét bí mật thế gian. Lại như vạn cái miệng đang gào thét, cố phơi bày đáp án huyền bí.
Ngón tay Yến Từ nhẹ lướt qua từng nhụy hoa. Bàn tay trắng đến mức gần như bệ/nh hoạn này, chủ nhân của nó chính là câu đố lớn nhất thế gian.
“Ngươi biết không? Quan Kỳ. Ở Doanh châu xa xôi, người ta gọi nó là Tú cầu lá to.”
“Loài hoa này liên quan mật thiết đến người đã khuất. Dưới Tú cầu lá to, là nơi an nghỉ của vo/ng linh. Tú cầu lá to nở, là lúc người ch*t muốn nói điều gì.”
“Sao lúc sống không nói.”Yến Từ bẻ cành hoa, “Đợi ch*t rồi mới chịu nói?”
Ngoài tường viện lấp lóe ánh đèn, ta chợt nghe tiếng sột soạt vải vóc, dường như có người đang tới.
“Hạ quan là Hữu tự thừa Đại Lý tự Lâm Thiệu Đường, phụng mệnh Thập lục điện hạ Yến Trạm đến tra án Văn Mục.”
Có người gõ cửa: “Yến nương nương, Thập tam điện hạ. Hạ quan đã đào được thủ cấp Văn Mục trước Cung Hoài Từ, xin mở cửa tiếp nhận tra xét.”
Không người đáp lời, tiếng đ/ập cửa càng lúc càng gấp gáp, kẻ kia lại nói: “Thái tử điện hạ cùng Thập lục điện hạ đang chờ.”