Tôi ngồi ở ghế phụ của Lục Tề, trong xe thoang thoảng mùi hoa nhài, mùi hương mà tôi yêu thích nhất.
Cậu ấy một tay chống cằm tựa vào cửa kính, tay kia thả lỏng đặt trên vô lăng.
Trông càng toát ra vẻ phóng khoáng và lười biếng.
Tôi đột nhiên không biết nên nói gì.
Tôi chẳng thiếu người theo đuổi, nam nữ đều có, Lục Tề là một trong số đó.
Hầu hết mọi người sau khi bị tôi thẳng thừng từ chối đều cười khổ rồi rút lui, nhưng Lục Tề thì khác.
Dường như cậu ấy chưa bao giờ biết 2 chữ "bỏ cuộc" viết thế nào.
Tôi làm giáo viên dạy piano cho cậu ấy 3 năm, từ khi cậu ấy 15 tuổi đến 18 tuổi.
Chàng thiếu niên lòng đầy tình ý, nhiệt huyết ngút trời.
Sau bao lần bị tôi từ chối những cử chỉ thân mật, cậu ấy đều cúi gằm mặt xuống, khẽ kéo vạt áo tôi: "Anh Thẩm, em xin lỗi, em biết lỗi rồi, anh đừng gi/ận em nữa."
Mãi đến 4 năm trước, khi bố mẹ cậu ấy ép cậu ấy ra nước ngoài, chúng tôi mới dần mất liên lạc.
Tôi tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai có ánh mắt rạng ngời ấy nữa, ngờ đâu bao năm xoay vần, cậu ấy lại đứng trước mặt tôi.
Chỉ có điều, chàng thiếu niên ngày xưa đã không còn, giờ đây cậu ấy là một người đàn ông cao ráo và đĩnh đạc.
"Ăn cháo hay đồ Tây? Em nhớ dạ dày anh không tốt, đúng lúc em biết một quán cháo rất ngon, đi thử nhé?"
Tôi mơ màng gật đầu: "Cái nào cũng được, tùy cậu."
Quán cháo không xa, đi khoảng mười mấy phút là tới nơi.
Lục Tề gọi 1 phần cháo thịt bằm trứng bắc thảo, 1 phần cháo bò trứng non, thêm cả súp chả mực.
Thấy cậu ấy có vẻ muốn gọi hết cả menu, tôi vội ngăn lại.
Lục Tề nhướng mày, gấp menu lại.
Nhìn đường nét khuôn mặt đã trở nên sắc sảo hơn của cậu ấy, tôi vẫn không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại về nước rồi?"
Cậu ấy dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Bị từ chối 800 lần vẫn không buông được kẻ phụ tình, người ấy bảo em nhỏ tuổi, không hiểu chuyện tình cảm, chê em trẻ con. 4 năm trôi qua, em đã 22 tuổi rồi, chắc đã không còn là trẻ con nữa rồi nhỉ?"
Kẻ phụ tình có lẽ chính là tôi, tôi nghe xong thì suýt sặc vì nghẹn nước bọt.
“Chà, sao vẫn hậu đậu thế.” Lục Tề rót trà đưa cho tôi, còn nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
Sau một trận ho sặc sụa, tôi mới ổn định hơn đôi chút.
Lục Tề đột nhiên trầm giọng gọi: "Thẩm Cầm."
Tôi khẽ gi/ật mình.
Trước đây, cậu ấy hầu như không bao giờ gọi tên tôi, chỉ gọi là “anh Thẩm”.
"Hửm?" Tôi đối diện với đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy.
"Anh kết hôn chưa?"
Tôi nhấp một ngụm trà: "Chưa."
"Vậy anh có bạn gái chưa?"
"... Chưa."
"Thế bạn trai?"
"... Cũng chưa, cậu đang tra khảo hộ khẩu à?"
Lục Tề bật cười, cậu ấy thu tay về, thong thả dựa ra sau ghế: "Thế mấy thứ như bạch nguyệt quang, nốt chu sa gì đó thì sao?"
Tôi tức tối trừng mắt: "Rốt cuộc cậu mời tôi ăn cơm hay đang thẩm vấn tội phạm vậy?"
Cậu ấy giơ hai tay tỏ ý đầu hàng: "Được rồi được rồi, em không hỏi nữa."
Đúng lúc cháo được bưng lên, Lục Tề múc một bát nhỏ đưa qua.
Tôi định đón lấy, cậu ấy lại né tay tôi: "Đừng động vào, nóng đấy."
Tôi ngượng ngùng hạ tay xuống.
Cậu ấy đặt bát xuống rồi tự múc cho mình một bát, khẽ cười một tiếng.
Tôi ngẩng lên: "Cười gì thế?"
"Không có gì." Cậu ấy vô tư khuấy cháo: "Trước đây, em luôn nghĩ ông trời đối xử tệ với em, thứ gì cũng không thuộc về em, khó khăn lắm mới thích một người mà lại bị từ chối phũ phàng."
Tôi cúi đầu im lặng.
"Nhưng giờ em lại thấy, ông trời cũng không tệ lắm, ít nhất em vẫn còn cơ hội."
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói từng chữ một, ánh mắt nồng ch/áy đến mức gần như sắp th/iêu đ/ốt tôi.
Trong thoáng chốc, tôi suýt nữa muốn bỏ chạy.
Cậu ấy nhận ra sự bất thường của tôi, liền thu hồi ánh mắt: "Ăn đi, trời lạnh, lát nữa lại ng/uội hết."