Lúc này mới kịp nhận ra
Ông nội sống sót tay thi. Từ năm 14 tuổi, ông đã theo sư phụ mình đào m/ộ tr/ộm, chục năm trải qua vô số hiểm nguy, đâu yếu tưởng.
Không kịp nghĩ ngợi, quay người phóng cửa. Vừa chạy vài bước, một bóng đen từ trời cao lao xuống chặn ngang trước mặt.
Huyết đứng sừng sững, nhe hàm răng đỏ nhuộm cười mép: "Trông ngon đấy."
Tay vươn né người tránh nhưng bị ả vả một cái ngã sóng soài. bước tiến lại gần, lộn bò thì đột nhiên chiếc bình hoa từ cửa sổ tới đ/ập vào ả vỡ tan.
Ông nội từ phòng, một tay cầm nghiên mực, tay kia nắm ch/ặt hộp sa: "Xem đây!"
Nghiên đ/ập vào mặt nhưng ả hề nao cười kh/inh bỉ. Ngay đó, sa đỏ rực tỏa mưa, hét đ/au đớn ôm mặt.
Ông nội nắm lấy tay lôi đi: vô dụng! Bảo tập thể lại cứ ngủ nướng đến trưa. Đứng dậy khỏi bồn cầu hoa mắt, sinh gì yếu xìu cọng bún!"
Tôi x/ấu hổ cúi đầu. nội vừa leo cầu thang vừa m/ắng, kéo chạy thục mạng thở hơi. Lần trước đối thi, mục tiêu chính phải trốn cửa soi gương, tưởng trừ yêu dễ trở tay. Ôi...
Trên lầu có hai ngủ. nội vào mình, mở tủ áo rực cả mắt: "Ủa con m/a giấy này! Suýt quên mất. Đây là hình nhân giấy nhà họ Chu, mạng hai ông cháu ta trông cậy vào rồi!"