Thủy Tinh

Chương 2

14/11/2025 11:50

Giờ đây, Trần Tuyết đã hai mươi tuổi, sắp sang Pháp du học.

Chiều hôm sinh nhật em ấy, tôi m/ua một chiếc bánh kem.

Đây là đơn giao hàng 'đắt giá' nhất hôm nay, tôi đạp xe thật chậm.

Ba mươi phút sau, tôi đẩy cửa nhà Tiểu Tuyết, gọi tên em ấy nhưng không có ai đáp lại.

Tôi bước đến trước phòng ngủ, cửa vẫn không mở được.

Cúi nhìn kỹ, tôi phát hiện mọi khe hở cửa đều bị băng dính vàng bịt kín.

Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, tôi vừa hét vang vừa đ/ập mạnh vào cánh cửa khóa ch/ặt.

Cho đến khi - một tiếng rắc vang lên.

Tôi chới với, cuối cùng cũng xông được vào.

Căn phòng tối om, chỉ còn than củi trong chậu lửa đang ch/áy âm ỉ.

Tôi ngước mắt nhìn lên, thấy Tiểu Tuyết bé nhỏ đang co ro trong khe hở giữa giường và bệ cửa sổ.

Em ấy ngẩng đầu, đôi mắt vốn dĩ lấp lánh giờ đã vụt tắt, chỉ nghe giọng thều thào:

"Anh... sao nó ch/áy chậm thế nhỉ."

Trong bệ/nh viện, bác sĩ bảo Tiểu Tuyết không sao, chỉ cần nghỉ ngơi.

Mang theo nỗi lo âu và bối rối, tôi bước vào phòng bệ/nh của em ấy.

Tiểu Tuyết thẫn thờ nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, thấy tôi vào liền cố gượng cười.

Tôi bước tới nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tuyết, hỏi: "Kể anh nghe nhé?"

Nhưng Tiểu Tuyết chỉ quay mặt ngắm mây sao ngoài trời, không đáp: "Anh à, em đã hai mươi rồi, vẫn phải sống nhờ anh chu cấp. Anh ở container đi giao đồ ăn, còn dành tiền cho em thuê nhà sạch sẽ."

Giọng em ấy khẽ run: "Em thành gánh nặng của anh rồi, phải không?"

"Hả?"

Tôi ngẩn người, rồi lại giở giọng bông đùa quen thuộc: "Ai bảo anh vô dụng thế cơ chứ!"

Tiểu Tuyết lắc đầu nhẹ: "Anh có thể vào đại học mà, đúng không?"

"Em đã xem học bạ của anh rồi."

"Anh chỉ... không yên tâm để em một mình thôi."

"Có đáng không?"

"Cả đời đi làm thuê như vậy."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mình đ/ốt học bạ năm nào.

Nhưng sau vài phút im lặng, tôi vẫn cười:

Tôi láu cá đáp: "Đáng chứ, anh đợi em vẽ tranh chia tiền nuôi anh mà."

Tôi vừa bẻ ngón tay vừa tính: "Em nói một bức tranh b/án được trăm vạn, chia đôi, năm mươi vạn, một bức đủ cho anh..."

Tiểu Tuyết gi/ật mình, quay sang nở nụ cười nhợt nhạt: "Ừ, anh còn bảo em mới là chủ gia đình mà."

Mây tan, ánh trăng sáng vằng vặc.

Tôi hỏi: "Thế còn mấy môn thi nữa?"

Tiểu Tuyết đáp: "Ba môn. Mai có một môn rồi."

"Anh đưa em đi nhé." Tôi nói: "Anh đợi ở cổng trường, xong rồi anh đãi lẩu."

Em gật đầu.

Lúc ấy, tôi chưa biết đó sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm