Tôi đã chuẩn tâm lý lần mới dám theo đến phòng khách.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đầu ầm tiếng.
Đây qu/an thẫm.
Toàn thân sơn giống được bôi m/áu.
Trên thân qu/an còn chạm khắc hoa phượng cầu cát tường.
Lúc này, bên cạnh qu/an có hai người ngồi hút điếu khô.
Một bố tôi.
Mặt ông trắng bệch, gần sụp đổ.
Người còn người đàn ông mặt đen sạm, cũng chính Hai làng.
Từng làm tr/ộm m/ộ, cũng hiểu biết chút ít về việc thần q/uỷ.
Chú Hai vươn tay dụi điếu khô.
Sau ông ấy móc ra chín sợi tơ hồng.
"Nhóc con nhớ kỹ này, sau nửa đêm, ta nói c/ắt cháu hết sức làm đ/ứt chúng."
Tôi sợ tới mức chỉ biết gật mạnh đầu.
Tơ hồng được Hai đi tìm cao nhân thỉnh theo của tôi.
Chín sợi, đại diện cho chín mối duyên trên người tôi.
Tơ còn, duyên hẵng còn! duyên sẽ đ/ứt!
Ngoài Hai dặn dò bố tôi:
"Hai người cũng chớ đi, ở góc canh giữ. Nhớ sau nửa đêm gắng đ/ốt vàng và đồ cúng."
"Khi đám q/uỷ kia đùa giỡn phải đối cho cẩn thận, đừng để bọn chúng làm việc!"
Bố gật đầu lịa.
Cứ leo vào qu/an thẫm và nằm xuống.
Khoảnh khắc này, lòng sợ hãi tột cùng.
Trước tiên Hai đi ra ngoài phòng khách, tức sân nhà cắm tấm trướng gọi dày màu trắng và đ/ốt vài bùa.
Sau đó ông ấy quay về nhún người nhảy cái, nhẹ nhàng xuống bên cạnh tôi.
"Nhóc con, lát đi."
"Cháu không ngủ, ta sợ sẽ thiếu sức bọn chúng sẽ không đến đủ!"
Chú Hai nói xong vuốt tôi.
Động tác giống vuốt người không nhắm vậy.
Tôi kháng cự, cũng có giãy giụa.
Nhưng ông ấy vuốt thêm lần nữa đã bắt đầu mơ màng thiếp đi.