[BL] Tôi Được Làm Người Rồi

Chương 9.

24/07/2025 12:23

Ở nhà Ôn Thần Duệ mấy ngày, tôi mới biết anh ấy là chủ của một chuỗi cửa hàng cà phê.

Dì giúp việc bảo mỗi ngày anh sẽ rời nhà đi từ sớm rồi đến tối mịt mới về. Quanh năm chỉ có đi làm rồi đi làm, có rất nhiều cô gái vây quanh chủ động làm quen nhưng anh vẫn chỉ cô đ/ộc một mình.

Anh đối xử với mọi người đều rất tốt, nhưng không hiểu sao dù ấm áp quan tâm thế nào thì vẫn luôn vạch rõ ranh giới, xa cách chứ không quá gần gũi. Bởi vậy có nhiều người thích thầm anh nhưng đều thất vọng từ bỏ.

Nhưng từ khi tôi đến, anh bắt đầu ở nhà nhiều hơn, tính tình cũng dần thay đổi.

Dì giúp việc không rõ anh thay đổi chỗ nào, cuối cùng chỉ vỗ vai tôi cười cười:

“Chắc là kiểu cô đơn quá lâu, nay có thêm em trai như một gia đình nên anh ấy vui hơn ấy mà.”

Tôi gật đầu.

Ồ, hiểu rồi, anh ấy xem tôi như em trai nhỏ, tình anh anh em ấm áp đã làm anh ấy hạnh phúc.

Tối đến, Ôn Thần Duệ rủ tôi qua phòng anh ngủ chung.

Tôi đồng ý ngay, tắm rửa xong liền chui qua phòng anh nằm, ôm gối nghe anh kể chuyện gia đình mình.

Gia đình anh ban đầu cũng thuộc hạng thượng lưu tài phiệt, ba mẹ liên hôn thương mại không tình cảm, đời sống hay cãi vã bất hòa. Sau khi ba mẹ ly hôn, anh theo mẹ nên cuộc sống có hơi bấp bênh, khi mẹ mất rồi thì càng khó khăn. Ba anh có con riêng, dốc sức bồi dưỡng đứa con đó bỏ mặc anh, chỉ chu cấp tiền của. Ôn Thần Duệ cũng là người có tài, sau khi học xong ở nước ngoài thì trở về nước kinh doanh, đến năm nay cũng có vô số thành tựu lớn nhỏ, tài chính tự lập, cũng tách ra khỏi gia đình kia mà ra ngoài sống riêng, đến nay chẳng mấy liên lạc.

Tôi tròn mắt nhìn anh, khen ngợi:

“Anh thật sự rất tài giỏi.”

“Cảm ơn lời khen.” Anh nằm xuống xoay người đối diện tôi, đôi mắt híp lại nhu hòa “Anh đã kể cuộc đời của anh rồi, vậy em có thể kể anh nghe cuộc đời của em không?”

Tôi mím môi.

Cuộc đời của tôi à?

Có gì đáng kể đâu nhỉ? Không có thành tựu, hạnh phúc ít ỏi thì quên gần hết, sót lại chỉ toàn mấy khoảnh khắc u ám nghẹt thở hoặc lạnh lẽo vô tri vô giác, mỗi ngày sống theo mệnh lệnh con người, tối đến chui vào khoang bảo hộ nghỉ ngơi, đến kì lại ngồi chờ nhân viên thay dầu năng lượng.

Cỗ máy chiến đấu đời đầu bậc nhất cũng chỉ thế thôi.

Ôn Thần Duệ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

“Nếu em nói…” Tôi mấp máy môi “Cuộc đời trước đó của em không phải con người, thì anh có tin không?”

“Gì đây?” Ôn Thần Duệ bật cười “Không chỉ tám tuổi, em còn không phải là con người à?”

“Không tin thì thôi!”

Tôi cau mày, gi/ận dỗi kéo chăn lên trùm kín đầu mình, xoay người quay lưng về phía anh.

Phía sau, Ôn Thần Duệ dịch sát lại, cánh tay rắn rỏi vòng qua ôm lấy tôi, hơi thở kề sát bên tai:

“Anh tin chứ. Nhưng chẳng phải bây giờ em đã là con người rồi sao?”

Nhịp tim tôi bắt đầu đ/ập mạnh mất kiểm soát. Một cảm xúc kì lạ trào dâng, như dòng nước ấm dần dần chảy qua từng ngõ ngách trong cơ thể.

Phải rồi, bây giờ tôi đã là con người rồi mà.

Cỗ máy chiến đấu gì chứ, tôi đã là con người rồi.

Tôi im lặng lâu thật lâu, lâu đến mức không gian xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả hơi thở đều đặn của người nằm bên cạnh, chậm chạp nói lí nhí:

“Chờ một thời gian nữa em sẽ kể anh nghe. Giờ em chưa muốn kể đâu.”

Tưởng chừng người bên cạnh đã ngủ say, ai ngờ còn nghe được tiếng đáp lại:

“Ừm, anh biết rồi. Ngủ đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm