Vào buổi chiều, Chu Vận và Tống Bình Bình lại đến bệ/nh viện.
Dù đêm qua chúng tôi đã có khoảng thời gian thân mật, nhưng cô ấy diễn rất tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người, chỉ đến vì công việc mà thôi.
Tôi cùng trợ lý Tiểu Mộng tiếp đón họ. Chu Vận đi thẳng vào vấn đề:
Tỷ lệ t/ử vo/ng sơ sinh ở bệ/nh viện chúng tôi quá cao.
Tính đến 2022, tỷ lệ t/ử vo/ng sơ sinh cả nước là 5‰, nhưng bệ/nh viện chúng tôi lên tới 1%.
Chênh lệch gấp đôi.
Nghĩa là cứ mỗi tháng có 100 ca sinh tại đây, sẽ có ít nhất một trường hợp t/ử vo/ng.
Lẽ nào tôi không biết đây là vấn đề?
Nhưng tôi vẫn nộp báo cáo.
Bởi tôi dùng sai sót rõ ràng này để che giấu những hồ sơ đã bị tôi sửa đổi.
Đây là một trong những kế sách của tôi.
Đã là kế sách, ắt phải có cách đối phó.
Trước mặt hai người họ, tôi hỏi:
"Các cô biết tại sao nhiều người lại chọn sinh con ở đây không?"
Tống Bình Bình đáp lại:
"Vì trình độ kỹ thuật tốt?"
"Đương nhiên không. Vì giá rẻ." Tôi đưa cho họ tài liệu khác: "Là bệ/nh viện tư, chúng tôi có đủ phòng bệ/nh và bác sĩ, nhưng giá lại rẻ hơn nơi khác. Đây là chiến lược của hội đồng quản trị - biến nơi đây thành tổ chức từ thiện, bệ/nh viện tình thương để quảng bá thương hiệu tập đoàn."
Chu Vận hỏi:
"Nhưng điều này liên quan gì đến tỷ lệ t/ử vo/ng sơ sinh?"
Tôi thở dài:
"Hai cô có thể đi cùng tôi không?"
Hai nữ cảnh sát gật đầu dù không rõ ý đồ của tôi.
Tôi dẫn họ đến phòng bệ/nh đã chuẩn bị sẵn của Khỉ Nhỏ.
"Bệ/nh nhi này do bé gái 17 tuổi sinh ra, không rõ ba. Sản phụ đã bỏ trốn sau sinh hai ngày, không thanh toán viện phí."
"Khám nghiệm cho thấy đứa bé không chỉ dị tật cơ quan sinh dục, mà còn mắc bệ/nh thiếu m/áu bất sản, hạn chế phát triển xươ/ng."
"Quan trọng hơn, bé còn nhiễm virus herpes từ mẹ, dẫn đến nhiễm trùng huyết và phát ban toàn thân. Các cô có thể xem..."
Vừa nói tôi vừa dẫn họ tới lồng ấp.
Đứa bé co quắp trong đó, khắp người nổi đầy nốt ban đỏ. Y tá đã xử lý sơ bộ, nếu không những vết loét chảy mủ sẽ càng kinh khủng hơn. Hai nữ cảnh sát mặt tái mét, bối rối.
Lâu sau, Chu Vận mới hỏi:
"Bác sĩ Long... ý anh là gì khi cho chúng tôi xem em bé này?"
Tôi tiếp tục:
"Chúng tôi đã báo cảnh sát - các cô có thể kiểm tra hệ thống. Nhưng họ chỉ hứa tìm mẹ đứa bé, mà không đưa ra giải pháp xử lý. Hiện không có cơ quan nào nhận nuôi dưỡng đứa bé này."
"Về mặt y tế, đứa bé vẫn có thể c/ứu được. Nhưng chi phí điều trị, phục hồi và nuôi dưỡng đến 18 tuổi... Ai sẽ gánh vác?"
"Nếu không điều trị ngay, đứa bé sẽ không qua khỏi sau ba ngày nữa."
Sau khi giải thích, tôi nói câu then chốt:
"Vậy theo các cô, nên c/ứu hay không? Xin mời hai vị quyết định."
Hai nữ cảnh sát đứng hình.
Gương mặt họ ngơ ngác đầy kinh ngạc.