Tôi rất hối h/ận vì đã thốt ra câu “tôi đâu có sợ”.
Tần Triệt đúng là đ/áng s/ợ thật.
Đặc biệt là cái miệng ấy.
Lại còn biết cưỡng hôn người khác!
Vốn dĩ tửu lượng của tôi rất kém, chỉ uống một ly đã cảm thấy trời đất quay cuồ/ng.
Cuối cùng không biết được ai đỡ vào phòng.
Cổ họng khô rát, trong cơn mê man, tôi lẩm bẩm đòi “nước”.
Dù ý thức mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được có người đỡ tôi dậy, đưa ly nước tới miệng tôi.
Uống xong, tôi vẫn thấy khát khô cả cổ, nhưng đầu óc dần tỉnh táo hơn.
Mũi ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc: “Còn muốn không?”
“Muốn.”
Môi đột nhiên chạm phải thứ gì đó nóng bỏng, ẩm ướt và mềm mại.
Tôi cuồ/ng nhiệt đuổi theo hương vị ngọt ngào ấy, quấn quýt không rời.
Lờ mờ nhận ra điều bất thường, tôi cố mở mắt nhìn.
Lập tức chạm phải đôi mắt đầy d/ục v/ọng của Tần Triệt.
Ánh mắt anh lộ rõ ham muốn trần trụi.
Tôi đẩy mạnh anh ra.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, thoáng thấy đôi môi đỏ hồng của anh lấp lánh ánh nước.
Anh vừa hôn tôi?
Hai người đàn ông với nhau?
Tin đồn Tần Triệt không gần nữ sắc là thật?
Anh lại hôn tôi!
Tôi choáng váng, không thể tiếp nhận.
Vùng vẫy định đứng dậy, tôi lại bị anh đ/è xuống.
Hai tay tôi chống lên lồng ng/ực săn chắc, cố gắng thoát ra.
Lồng ng/ực dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực.
Sức lực quá chênh lệch, ở trước mặt anh, tôi như gà con yếu ớt.
Giọng anh khàn đặc: “Em không thích sao?”
Chưa kịp phản kháng, anh đã nắm lấy cằm tôi, cưỡng ép hôn môi.
Sự kháng cự của tôi trở nên vô dụng.
Tiếng ch/ửi bới ban đầu biến thành lời khẩn cầu yếu ớt.
“Bi/ến th/ái! Buông ra!”
“Chậm... Chậm thôi…”