Du ở trang viên quýt lớn.
Lúc khá t ứ c g i ậ nhưng bây giờ thấy khuôn mặt nhạt của thì chợt thấy khá thú vị.
Tôi nắm lấy cà vạt của Tổng Kỳ và buộc anh cúi xuống.
Sau đó c ắ mạnh môi anh, môi của Tống Kỳ lập tức chảy m/áu.
Tôi nghiêng trả lời lại Quả: "H ô nhau đó, cô lớn vậy rồi chưa từng thấy h ô nhau giờ à?"
Tống Kỳ có chút lùi lại bước giữ khoảng cách tôi.
Du sắp khóc tới nơi: sao có thể loại phụ nữ không đắn cô?"
"Tôi chưa từng có bạn trai."
Tôi nói "ồ" bằng giọng rất dài.
"Thế à, cô không yêu không?”
"Hay cô muốn Tống Kỳ thấy rằng cô vẫn còn trong trắng?"
Bây giờ sắc mặt của Tống Kỳ hơi tái xanh.
Anh giải thích tôi: anh gọi đến Lúc trước em cô ấy mất việc, anh thiệu cô ấy công việc mới, không sao chứ."
Tôi đáp tiếng "Ừ" rồi nói: sự anh có tài dự đoán, chị dâu em vừa mới quyết định thử việc cô ấy, ngay sau đó cô ấy đã đến."
Hôm nay chiếc váy và mang giày trắng.
Dù thế nào thì cô trông bông hoa nhỏ.