4.

Lời vừa dứt, không khí lập tức chìm vào một sự im lặng kỳ quái.

Bởi vì câu thoại ấy, tôi không nói với Kỷ Bạch, mà lại nói với Quý Trường Hành.

“…”

Nhìn vẻ mặt quái gở của hai người họ, đôi lúc tôi thật sự chỉ muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi.

Để đảm bảo các tình tiết tiếp theo với Kỷ Bạch diễn ra suôn sẻ, đồng thời vẫn có thể tăng độ hảo cảm, tôi quyết định tự nhận mình là bạn trai của cậu ta.

Làm như vậy, sau này khi gặp nam chính công, Kỷ Bạch sẽ không cảm thấy tự ti vì từng bị tôi “dạy dỗ”, lại còn có thể thoát khỏi sự quấn quýt không cần thiết của Quý Trường Hành.

Một mũi tên trúng hai đích!

Và với tư tưởng “chỉ cần tôi không ngại, người ngại là kẻ khác”, tôi nhanh chóng nắm lấy tay Quý Trường Hành: “Chào bác sĩ Quý, tôi là bạn trai của Kỷ Bạch. Lần sau muốn trao đổi về bệ/nh tình, anh có thể tìm thẳng đến tôi.”

Tôi không quên liếc nhìn Kỷ Bạch. Đôi mắt đẹp của cậu ta ngập tràn sự ngạc nhiên.

Tôi ngay lập tức hiểu ra. Cậu ấy chắc chắn đã bị tôi làm cho cảm động!

Rốt cuộc, trước đó Kỷ Bạch hẳn đã nghĩ rằng trong mắt tôi, cậu ta chỉ là một kẻ có thể làm bất cứ điều gì để ki/ếm tiền.

Nhìn đôi mắt có thể mê hoặc lòng người của Kỷ Bạch, tôi thầm hạ quyết tâm trong lòng – tôi sẽ không bao giờ để độ hảo cảm của cậu ấy dành cho tôi giảm xuống nữa!

Quý Trường Hành nắm lấy tay tôi, để dằn mặt anh ta, tôi… ơ?

Sao không ai nói cho tôi biết tay hắn ta khỏe đến thế? Tay tôi gần như sắp bị bóp g/ãy rồi!

Ngay lúc tôi chuẩn bị giãy ra, tôi nghe hắn ta đầy vẻ gh/en t/uông nói với Kỷ Bạch: “A Bạch có bạn trai từ bao giờ thế? Anh lại không hề hay biết!”

Tôi: “???”

Trước khi nam chính công xuất hiện, tôi mới là người “chồng hợp pháp” của Kỷ Bạch! Sao người tuyên bố chủ quyền lại là Quý Trường Hành chứ?

Không được! Với thân phận tổng tài bá đạo như tôi, sao có thể cúi đầu trước tình địch?

Tôi phải lấy lại thể diện này bằng được!

5.

Tôi quay đầu lại và hôn lên môi Kỷ Bạch ngay trước mặt Quý Trường Hành. Làm như vậy, tôi không chỉ hoàn thành được tình tiết bá đạo mà còn hoàn thành cả tình tiết cưỡ/ng ch/ế!

Hu hu hu hu… Nhưng sao không ai nói cho tôi biết môi Kỷ Bạch lại mềm mại và thơm đến thế?

Đoạn này đáng giá thật!

Ngay lúc tôi chuẩn bị hôn thêm vài cái nữa, tôi đã bị một người kéo ra.

Quý Trường Hành nhìn tôi với vẻ mặt đầy gi/ận dữ.

Tôi biết, anh ta chắc chắn đang gh/en tị vì tôi đã có được Kỷ Bạch. Rốt cuộc, mặc dù đã thầm yêu Kỷ Bạch bấy lâu, anh ta thậm chí còn chưa chạm được vào một sợi lông nào. Nghĩ đến đây, tôi lấy lại sự tự tin. Chỉ cần có tôi ở đây, Quý Trường Hành đừng hòng chạm vào một sợi tóc của Kỷ Bạch!

Tôi ôm lấy vai Kỷ Bạch, tuyên bố chủ quyền với Quý Trường Hành.

Thế nhưng Kỷ Bạch lại tỏ vẻ tức gi/ận, cậu ấy lập tức bỏ mặc Quý Trường Hành, kéo tôi vào cầu thang.

Sắc mặt của Kỷ Bạch rất khó coi: “Quý Trường Hành là bác sĩ chính của ba, một mình em có thể lo liệu được, sau này anh bớt tiếp xúc với anh ấy lại.”

“…” Lớn gan! Chim hoàng yến lại nói chuyện với kim chủ như vậy sao?

Câu đó nên là tôi nói mới đúng chứ!

Thế nhưng sắc mặt của Kỷ Bạch quá tệ, tôi hơi sợ.

Tôi không còn hớn hở nữa… Người đẹp gi/ận rồi, tôi dỗ không được.

Hơn nữa, điều tôi quan tâm hơn là ấn tượng của Kỷ Bạch đối với tôi, vì vậy tôi chỉ có thể hèn nhát cúi đầu lắng nghe lời dạy, hy vọng Kỷ Bạch có thể tăng thêm điểm hảo cảm cho tôi.

Hai chúng tôi im lặng đối mặt một lúc lâu, Kỷ Bạch mới lại lên tiếng, giọng nói mềm lại: “Việc nhỏ này em sẽ tự giải quyết, không cần làm phiền anh đâu.”

Tôi lại có thể hớn hở rồi. Điều này chứng tỏ điều gì? Kỷ Bạch tha thứ cho tôi rồi!

Tôi phấn khích đến mức suýt nữa đã nhảy cẫng lên, may mà tôi đủ bình tĩnh.

Vì đã hoàn thành xong cốt truyện đã định, giờ là lúc tôi phát huy tình cảm của mình rồi!

“Anh biết em không muốn người ngoài biết mối qu/an h/ệ của chúng ta, nhưng em đừng lo, khoảng thời gian này chúng ta cứ ở bên nhau như những người yêu nhau. Đợi khi nào anh chán rồi, mới có thể chia tay.” Nói đến đây, tôi không khỏi có chút đ/au lòng. Việc chúng tôi chia tay đồng nghĩa với việc nam chính công đã xuất hiện.

Sắc mặt Kỷ Bạch tái mét, thân hình cao lớn run lên bần bật, cậu ấy không thể tin được nhìn tôi: “Chán… chán rồi?”

Tôi: “???” Sao tôi có cảm giác Kỷ Bạch còn sợ chia tay hơn cả tôi?

Nhưng tôi nghĩ lại. Cậu ấy không sợ chia tay, mà sợ sau khi rời xa tôi, kim chủ này sẽ không còn ai lo cho người cha già bệ/nh tật nữa.

Đợi khi nam chính Hoắc Tư Đình xuất hiện, cậu ấy sẽ không do dự mà bỏ rơi tôi. Đây chính là cảm giác đ/au lòng!

Sau một hồi nhận ra, tôi k/inh h/oàng phát hiện ra, lẽ nào tôi đã động lòng với Kỷ Bạch rồi sao?!

6.

Tôi thất thần trở về nhà.

Hệ thống nói với tôi rằng hãy chuẩn bị sẵn sàng, vì nửa tháng nữa nam chính sẽ xuất hiện. Điều này càng khiến tâm trạng u ám của tôi thêm phần nặng nề.

Điều đó có nghĩa là để không bị tiêu diệt, tôi chỉ có thể công lược Kỷ Bạch trong vòng nửa tháng.

Lúc này, tôi buộc phải thừa nhận một sự thật. Đó là tôi thật sự đã động lòng với nhân vật Kỷ Bạch này rồi!

Yêu từ cái nhìn đầu tiên quả thật khó tin, nhưng điều đó đã thật sự xảy ra với tôi.

Tôi tràn đầy sự th/ù địch với nam chính sắp xuất hiện, bởi vì tôi không thể tự tay đẩy người mình thích lên giường của người khác!

Khi Kỷ Bạch về nhà, trời đã về đêm.

Khoảnh khắc mở cửa, tôi vội vã ôm chầm lấy Kỷ Bạch vào lòng, cậu ấy cũng không hề phản kháng, ngoan ngoãn để tôi làm theo ý muốn.

Mùi bạc hà dễ chịu trên cơ thể cậu ấy lấp đầy khứu giác tôi, khiến tôi cảm thấy không chân thật. Thậm chí tôi còn muốn chiếm lấy cậu ấy ngay lập tức.

Nhưng mà Kỷ Bạch lại đẩy tôi ra: “Hôm nay ở bệ/nh viện chăm sóc ba hơi mệt, để hôm khác đi.” Nói rồi, cậu ấy cũng chẳng màng đến cảm xúc của kim chủ là tôi, tự mình đi vào phòng tắm.

Tôi nhìn bóng lưng dứt khoát của cậu ấy, lặng lẽ gi/ận dỗi.

Mệt ư? Tôi nhớ lại lời miêu tả của hệ thống.

[Hoắc Tư Đình không biết mệt mỏi, dường như muốn dây dưa với Kỷ Bạch đến già…]

Sau này khi cậu gặp Hoắc Tư Đình, cậu sẽ biết thế nào là mệt!

Tôi gi/ận rồi.

Gi/ận lắm rồi đó!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm