Tôi lê chiếc khỏi nhà. Đúng đó, Chúc Lê em trai trốn học sớm xuất hiện trước sân.
Ánh lướt gương mặt xuống chiếc vali. Vẻ bất mãn trào ngay tức khắc: đi đâu? Lại du nữa hả? sắp thi anh không ở với sao?"
Tôi ch/ặt nắm vali, dồn hết sức lực kìm giọng nói r/un đi rồi."
Đôi pha lê chớp, đầy ngang ngược: "Không được! anh đi!"
Lúc mới nhận thứ chiếc cúp thủy tinh hình ngôi sao năm cánh. Có cúp thi đấu không? Vội sớm chỉ khoe với sao?
Tôi mặt không cũng chẳng anh trai em. Anh rời khỏi họ Chúc, không bao giờ lại nữa."
Đôi to, đờ đẫn nhìn hai giây rồi cố nở nụ cười gượng gạo, với theo: à? thưởng nên giả vờ đúng không? Thôi không đòi nữa chưa?"
Tôi nghiến răng, không dám nán Tuyến lệ chẳng nghe lời ai, nên vội đi. Một bàn lại túm "Anh! Đừng đi! Chắc... chắc lầm đó thôi!"
Tôi ưỡn cổ không nhìn, rồi cắm đầu bước. níu kéo từng chân nặng tựa ngàn cân. Trong cơn mưa trút xuống.
Khi lần nữa, sõng soài xuống đất. quá mà luôn dùng chiêu vòi vĩnh thu hút chú ý. Nhưng cũng quá nhiều, nỗi nghe tiếng đ/au, cơ phản ứng nhanh hơn cả trí.
Tôi phắt dưới đất đầy thảm hại, bàn bị vỡ cúp cứa toạc một đường, m/áu tươm nhức Vừa cúi xuống bị ch/ặt.
Hơi ấm cơ cùng mùi hương giống truyền sang là nỗi hoảng lo/ạn: "Không cùng huyết thống thì thế vẫn anh, anh mãi là anh trai em! Đừng bỏ không? xin anh!"
Cánh ch/ặt chợt mơ hồ. Nhớ ngày xưa bé xíu, mũm mĩm, da mềm nỗi hằn vết chỉ với một cái Cứ thế quàng cổ tôi, răng cắn vào vai, ngứa ngáy và ướt đẫm.
Chẳng nào mà lớn phổng phao thế này.
Tôi kìm d/ục v/ọng vuốt chỉ thở dài lùng: với đình thật mình. Rồi ở nghe lời mẹ. Buông đi."
Giọng vỡ oà đầy kinh hãi: bỏ hết thứ, cả cũng vứt đi đi!"
Ngước nhìn trời, mưa đổ xuống trêu ngươi. Phải chăng những nỗi đ/au tột cùng nhân gian đều diễn màn hòa cùng xóa sạch thương tổn?
Tôi ra, định đứng dậy thì cuống quýt lục túi Hai bới đại lo/ạn, phiếu ước nguyện ghẽ dúi vào "Em... phiếu ước nguyện! Một tờ không? ư?"
Em chất cả giấy vào bàn "Tất cả đây, anh từng hứa thực hiện em. chỉ cần một điều ước thôi. Anh ở Ở lại đi mà!"
Chúc Lê không biết mình đang tà/n nh/ẫn thế Gương mặt thơ thuần khiết lộ trọn nỗi đ/au, lưu luyến pha lê. không rằng chính điều dốc hết sức mới nổi.
Mỗi đi d/ao cùn x/ẻ thịt. Đứa trai nâng chiều xây vào dỗ dành. Giờ thấy quỳ dưới ướt dính hai nâng phiếu ước nhàu nát mà không an ủi, cũng tuyệt không kém.
Hít một hơi sâu, xòe phiếu ước nguyện theo gió: "Hết hiệu lực rồi."
Tôi thấy trừng trừng, khuôn mặt sụp đổ hoàn toàn. vật vã trên đất, khóc nhặt từng tờ giấy vương vãi: làm thế!".