“Hiện tại tình hình dị/ch bệ/nh ở địa phương đã được kiểm soát, anh ấy không bị lây nhiễm, chỉ là do làm việc quá sức.”
“Mấy ngày nay anh ấy làm việc liên tục không ngừng để hoàn tất công việc, mong sớm trở về nước, biết đâu còn kịp đón Tết cùng anh, ai ngờ…”
Tôi im lặng, nắm đ/ấm siết ch/ặt rồi lại buông lỏng.
Đáng lẽ là ngày đoàn tụ gia đình, vậy mà giờ Giang Dực một thân một mình nơi đất khách quê người sốt cao hôn mê, tôi ở cách xa vạn dặm, chẳng thể làm gì.
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế, tôi hít một hơi, khẩn khoản nói:
“Có thể cho tôi địa chỉ cụ thể được không? Tôi sẽ ra nước ngoài thăm cậu ấy.”
Đồng nghiệp rất ngại ngùng: “Không được, địa phương đó có quy định quản lý an ninh nghiêm ngặt, nếu không được phê duyệt và cấp phép thì người nhà cũng không thể vào. Anh cứ yên tâm đợi ở nhà đi.”
Tôi bấm ch/ặt thái dương, khóe mắt cay xót.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Trước khi cúp máy, đồng nghiệp của Giang Dực bỗng hỏi:
“Anh Chu à, nếu anh quan tâm bác sĩ Giang đến thế, sao còn cố ý nói những lời khó nghe để đuổi anh ấy đi?”
Tôi ngập ngừng, nói khẽ: “Cậu biết chuyện của bọn tôi?”
Người kia do dự hồi lâu, rồi nói thật:
“Không chỉ tôi, cả khoa đều biết. Giang Dực chẳng bao giờ giấu diếm, điện thoại toàn ảnh anh, đi đâu cũng khoe anh trai mình, bọn tôi sớm biết anh ấy thích anh rồi.”
“Ngay cả lúc tỉnh lại giữa cơn mê, anh ấy vẫn dặn tôi đừng quên chúc anh năm mới và báo anh yên tâm.”
“Anh ấy quan tâm anh đến mức nào, người ngoài nhìn vào cũng rõ. Anh Chu à, thật sự không thể cho anh ấy một cơ hội sao?”
Tiếng hát tuồng chèo từ chương trình Tết văng vẳng, che lấp đi giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong mắt tôi.
“Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này.”
Tôi chớp mắt, tầm nhìn mờ đi.
“Làm ơn chuyển lời giúp tôi tới Giang Dực: Tôi đợi cậu ấy về nhà.”
Đẩy cậu ấy ra, là vì không muốn cản trở hạnh phúc của cậu ấy.
Nhưng nếu xa cách chỉ khiến cả hai đ/au khổ hơn, thì sự hi sinh đó thật vô nghĩa.