Mẹ khuyên nhủ bằng giọng đầy đ/au khổ.
"Con yêu, alpha alpha bệ/nh chữa thôi. Nghe lời mẹ, bác sĩ đã nói rồi, đảm bảo đến bệ/nh. Uống hết đi, rồi ki/ếm một omega tử mà sống yên ổn."
"Alpha làm có bệ/nh, con uống đâu! Hơn con đã Tinh từ khi cậu phân hóa rồi, kể cả nếu cậu omega hay quan trọng!"
Bố nổi trận lôi đình:
"Khốn nạn! Mày để một alpha đ/è đầu cưỡi cổ, thằng mày hùa theo làm lo/ạn. Cả hai đứa đều nhắm vào họ để chọc tức tao không?! đâu, bảo nó lăn vào đây ngay!"
"Hồi tao đi đã lão già họ đ/è đầu suốt ngày, đến lũ con tao đứa nào tao nở mày nở mặt! Giờ xong, lão già kia còn đắc ý mặt tao đến bao giờ nữa!"
Sao bố lại con người đ/è dưới nhỉ?
Bố liếc mắt đọc của tôi:
"Tao ư? cổ mày cắn thành kia Khắp người còn vương mùi của thằng nhóc đó!"
Làm sao nhìn thấy sau gáy thế nào được cảm thấy vô cùng oan ức.
Cuối cùng cả hai đều uống một bát đắng đến lưỡi tê cứng. Bố định nh/ốt ở lại, nhưng đi lại nỡ bỏ đống công văn ở công đành thả trở lại làm việc như trâu ngựa.
"Kỳ beta, yêu alpha tạm chấp nhận được. Còn mày alpha mà! Hôm hối lỗi một ngày, ngày mai hẵng đến công ty!"
Lâm Kỳ đầu tán thành. nghiến răng, đuôi vào trí "hối lỗi" bên cạnh trai.