Vài ngày sau, sinh nhật của tôi đến.
Trước sinh nhật một hôm, tôi nhắn tin WeChat cho Thẩm Tông Trạch: [Tối mai anh có bận gì không?]
Tôi định rủ anh đi ăn tối, chỉ hai chúng tôi thôi.
[Mai phải đi công tác với giáo sư, chắc tối không về kịp.]
Trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng tôi không biểu lộ ra: [Không sao, hẹn hôm khác vậy.]
Tôi chưa từng nói với anh về sinh nhật của mình, nên chắc anh không biết.
Đến ngày sinh nhật, mấy đứa bạn cùng phòng đặt trước phòng VIP nhà hàng, chuẩn bị bất ngờ cho tôi.
Tôi cười nói ăn uống với họ, họ gọi 2 thùng bia.
Thực ra tửu lượng của tôi rất kém.
Nhưng tôi lại cố ý uống ừng ực 2 chai bia, cứ như cách này có thể lấp đầy nỗi trống trải trong lòng tôi.
Tôi cảm thấy mình đang sa vào mối qu/an h/ệ bế tắc với Thẩm Tông Trạch, không thể giải quyết nhưng cũng không thoát ra được.
Không cam tâm làm bạn tốt, lại sợ đ/á/nh mất sự yên ổn hiện có.
Cho đến khi tôi say khướt, Thẩm Tông Trạch chợt gọi điện đến.
Nhìn tên hiển thị, lý trí quay về, tôi hơi tỉnh táo hơn, bước ra khỏi phòng VIP rồi lập tức bắt máy.
Giọng Thẩm Tông Trạch vang lên: "Em đang ở đâu?"
Tôi chống tay lên tường, cả người còn hơi choáng váng, nhất thời không trả lời.
Thẩm Tông Trạch im lặng chốc lát: "Em uống rư/ợu rồi?"
Tôi hơi ngẩn người, sau đó mím môi đáp: "Có uống... Một chút. Không phải anh đang đi công tác sao? Em đang đi ăn ở ngoài, sắp về trường rồi."
"Anh đang trên đường về." Giọng anh hơi gấp gáp, "Cho anh địa chỉ, anh đến đón."
Tim tôi đ/ập thình thịch, liền đọc địa chỉ cho anh.
Anh còn phải lái xe, chỉ nói câu "nửa tiếng nữa anh sẽ đến" rồi cúp máy.
Tôi quay vào phòng VIP, mấy đứa bạn nhìn tôi: "Cũng muộn rồi, về thôi. Cậu đi đứng không vững nữa rồi kìa."
Tôi xoa xoa cái đầu choáng váng, ngồi xuống ghế sofa: "Tớ đợi bạn, anh ấy sắp đến rồi, lát nữa tớ về."
"Vậy bọn tớ đợi cùng, không thể bỏ cậu một mình ở đây được."
Đầu óc tôi đã mơ màng, chỉ "ừ” một tiếng rồi ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Không biết đã ngủ bao lâu, có người vỗ nhẹ đ/á/nh thức tôi.
Mở mắt ra, tôi thấy khuôn mặt Thẩm Tông Trạch gần trong gang tấc.
Anh mặc áo khoác dài, cúi người nhìn tôi, cau mày hỏi: "Em uống bao nhiêu thế?"
Men say khiến phản ứng của tôi trở nên chậm chạp.
Trong tầm nhìn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tông Trạch dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ.