Năm nghiệp đại học, anh và Mạnh Linh đã đến nhau.
Biết chuyện, chẳng phản ứng gì, dù sao họ là cặp đôi chính thức trong truyện mà.
Nhưng không ngờ được...
Sau khi anh thoát ế, lập tức chuyển mục tiêu hôn sang tôi.
"Con yêu, trường đại học quen nam nào không?" bàn ăn, liếc bố một miếng sườn chua ngọt vào tôi, giả vờ hỏi tự nhiên.
Bên cạnh, Thẩm Chu lặng cơm.
Tôi nhồm nhoàm nhai: "Dạ không."
Trong nguyên tác, lúc này đi toi
Sợ phát sinh biến cố, đại học chỉ hưởng thụ, nào đâu mà yêu đương.
Nghe câu trả lời của tôi, khựng lại, vẫn không chịu tha: xem anh sắp cưới vợ tìm đời đi, không thể bên mãi..." Blah blah.
Tôi phiền quá, liếc Thẩm Chu đang cúi mặt ăn, bịa chuyện: "Anh cho em tám em chưa chọn được."
Vừa dứt lời, miếng tím trên đũa Thẩm Chu "bộp" rơi xuống mắt kinh ngạc:
[???]
Khi nào tám đối tượng cho em gái thế?
Hắn làm gì biết này?
【C/ứu mạng, vỡ bụng hahahahaha】
【Nam chủ: Em gái đừng hại anh! (ánh mắt kinh hãi)】
【Nam chủ tự kỷ: Tôi là chuyên hứng đạn hả?】
Mẹ sững sờ, nhanh chóng lấy lại bình nghiêm túc hỏi Thẩm Chu: không? Đừng để em gái gặp hạng lông bông nhé."
Ngay cả bố tỉnh táo lại, chậm rãi nói: "Cùng lúc xem mặt nhiều tiện, đỡ mất gian."
Lần này đến lượt mắt: "???"
Không đúng.
Sao tiếp nhận này dễ dàng thế?