16.
Bọn tạm gi/am mấy câu chuyện của gia đình tính quá, đâu đâu thấy mọi người nhắc đến.
Tô Nhuyễn Nhuyễn con của tiểu tu chiếm tổ chim khách, lập tức từ một cô công chúa người người ở trường, rơi khỏi đỉnh thành đứa con người người coi thường.
Mẹ đứng ở cổng trường đón tan giơ điện thoại xem, nịnh “Đàn Nguyệt, con xem, mẹ sạch liên hệ với con kh/ốn đó rồi, khỏi nhóm gia đình luôn, mấy hôm nữa sẽ trả thằng b/ạc của nó. Nguyệt, con nhận lời nghị kết bạn của mẹ được không?”
Thậm chí bà còn mọn x/in tôi, mong thể đồng ý lời mời kết bạn trên của bà ta.
Tôi block bọn từ lâu rồi, nhìn bà ta, bình tĩnh “Bất dấu nào của các người xuất hiện xung quanh cuộc sống của tôi, đều khiến gh/ê t/ởm.”
Mẹ đứng sững tại chỗ như s/ét đ/ánh ngang tai.
Bố nhờ người m/ua một hộp socola đắt đỏ, cái loại lúc như dâng vật.
Ngay trước ông ta, vào sọt rác, nhìn sắc của ông từ chờ mong nên xám xịt, lạnh lùng chút cảm xúc.
Tôi “Tôi ông bù đắp, nhưng những thứ qua cái khoảng thời gian đó thì sẽ còn mùi vị đó nữa rồi, tuổi thơ của sẽ bởi vì những thứ này tươi đẹp được, những sai lầm đời này thể bù đắp được đâu.”
Ông vẫn bỏ cuộc, áy trong lòng chỗ giải tỏa, thể kiên trì bù đắp bằng nhiều món đồ khác nhau.
Tình thương đến chẳng qua cỏ rác, gh/ê t/ởm đến khiến m/ửa.
Chuyện l/y h/ôn lúc trước được gác giờ ra lần nữa, người dốc hết sức lực để lấy lòng tôi, hy thể chọn bọn họ.
Vẫn cái tòa án lần này, đối tượng bọn gi/ành tôi.
Quan tòa hỏi chọn ai, vẫn câu nói đó: “Tôi chẳng cả.”
Tôi thành niên rồi, bọn ép buộc chẳng ích gì.