Cánh ôm ch/ặt lấy tôi, đi xa khỏi đó.

Lúc mới lên bốn lên giãy giụa mãi thoát.

Đành để mặc người kia đi xa dần.

Đến bãi đất trống vắng tanh, người đó mới buông - hóa ngoại.

Bà trách m/ắng: "Cháu đêm hôm khuya khoắt chịu ngủ, ngoài làm gì thế?"

Tôi bĩu "Ông Trương Lão Cẩu kia tiểu sơn ăn uống, bắt nó nhịn đ/á/nh đ/ập nó."

dài, xoa đầu tôi: "Đồng Đồng, cháu tốt bụng, nhưng mọi vật trên đời có số phận riêng."

"Tiểu sơn ký khế với Trương Lão Cẩu, dù giúp cũng đành bất lực."

Thấy chăm chăm nhìn, véo má tôi:

"Bà cũng can thiệp đó là quy củ."

Tôi gật đầu hiểu ngờ, được nhà.

Nhưng hình ảnh tiểu sơn cứ ám ảnh tâm trí.

Hôm sau, chúng lên đường làng.

Sáng sớm, bác thím luộc trứng gà, giấu trứng nóng trong áo.

Trước lúc đi, đến cửa sổ nhà Trương Lão Cẩu chào biệt:

"Tiểu sơn tinh, có ở đó không?"

Bàn g/ầy guộc như xươ/ng lồi bóng tối, theo sau là khuôn mặt mắt lồi, mõm nhọn vết thương.

Nó thều thào khi thấy tôi: "Là ngươi à..."

Tôi gật đầu, trứng hơi ấm:

"Tao sắp rồi, cái này tặng mày."

Nó ôm ch/ặt trứng, khẽ thốt lời cảm ơn.

Tiếng lên, vội về, theo trở lại làng mình.

Lúc người cô hát tuồng vẫn bị dưới mái hiên nhà làm canh gác.

Tôi thì thầm với "Cô ơi, với cô cũng tệ lắm đâu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25