Đây là một khu chung cư cao cấp. Hệ thống an ninh nghiêm ngặt đến mức, đừng nói là người, ngay cả chó cũng không thể tự tiện ra vào.
Chỉ cư dân ở đây mới có quyền ra vào thoải mái.
Lý Thâm gọi điện, làm một loạt thủ tục đăng ký, bảo vệ mới cho vào. Còn tôi bây giờ là một con chó hoang bẩn thỉu, muốn vào đó chẳng khác gì lên trời.
Nếu rời khỏi cơ thể con chó này, h/ồn tôi quá yếu, gần như không thể di chuyển được.
Tôi cần thời gian hồi phục, và hiện tại, chỉ có mượn thân x/á/c con chó này mới có thể hành động tự do.
Tôi nghĩ, tình trạng này không ổn. Trước hết phải rửa ráy cho sạch sẽ, rồi tính tiếp. Vốn dĩ đây là một con chó Samoyed trắng, nhưng vì lang thang lâu ngày nên lông nó xám xịt.
Tôi dạo quanh khu vực, phát hiện bên hông khu chung cư có một đài phun nước nhỏ.
Giờ này người ra vào không nhiều. Tôi liền nhảy xuống, tự tắm một trận cho ra h/ồn.
Tắm xong, nhìn vào bóng mình dưới mặt nước, tôi mới nhận ra con chó này đẹp đến thế nào — trắng muốt như cáo tuyết.
Tôi rũ bớt nước, ngồi chồm hỗm bên đường, cố tình làm vẻ tội nghiệp.
Lát sau, cư dân bắt đầu ra ngoài. Ai đi ngang cũng liếc nhìn, ngạc nhiên.
"Chồng ơi, nhìn con chó này đẹp quá, là chó nhà mình à, sao lại ở ngoài này?"
Có cô gái trẻ còn cúi xuống, định vuốt ve: "Chó ơi, mày đẹp quá, cho chị sờ chút nhé?"
Tôi ngoan ngoãn, đúng ý đồ của mình — thu hút sự yêu mến, mong ai đó dẫn vào trong.
Nhưng khi cô gái vừa chạm vào, cô bỗng rùng mình: "Ủa? Sao lạnh vậy?"
Tôi mỉm cười trong bụng, giả vờ không hiểu.
Chạy rông cả đêm, lại chưa ăn gì, bụng con chó kêu òng ọc. Chưa kịp nghĩ cách thì cô gái vừa vuốt ve đã móc thức ăn ra:
"Mày đói à? Trong túi chị có xúc xích với đùi gà nè."
Con chó lập tức cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Tôi không can thiệp, vì nó cần năng lượng. Tôi vẫn cần nó giúp tôi nhiều việc. Nhưng ăn chưa lâu, nó đã muốn đi… giải quyết.
Thế là giữa ban ngày, trước bao người qua lại, tôi phải “để lại” một bãi — thật là khoảnh khắc nh/ục nh/ã nhất đời tôi.
Một ngày một đêm trôi qua, chẳng ai chịu đưa tôi vào chung cư. Đến lúc tôi gần như tuyệt vọng, thì bắt gặp Lý Thâm.
Hắn đang đi bên cạnh một cô gái trẻ, tay trong tay bước ra cổng chính.
Cuối cùng, trời cũng không phụ lòng… chó!
Tôi phải khiến cô gái chú ý đến mình.
Tôi bước đến trước mặt cô, ngồi xuống, giơ chân làm động tác “vẫy chào” — cử chỉ thân thiện của loài chó.
Nhưng cô chẳng mảy may quan tâm. Lý Thâm tinh ý nhìn sắc mặt cô, liền quát:
"Chó hoang ở đâu, tránh ra!"
Hắn còn suýt đ/á trúng chân tôi. Không bỏ cuộc, tôi bắt đầu rên ư ử, làm nũng, mong cô động lòng.
Nhưng cô ta lại nhăn mặt: "A Thâm, phiền quá, mau đuổi nó đi."
Được thôi, đã vậy thì tôi phải dùng tuyệt chiêu. Nghệ thuật sở trường của thủy q/uỷ — câu h/ồn.
Chỉ cần đối mắt vài giây, tôi sẽ lôi được một phần h/ồn, khiến đối phương không thể khước từ mình.
Khi Lý Thâm định đuổi tôi, mắt cô gái chợt lóe một tia u ám rồi đổi giọng:
"A Thâm, em thích con chó này, mình mang nó về nuôi đi."
Lý Thâm ngạc nhiên: "Bảo bối, em đâu thích chó, sao tự nhiên muốn nuôi?"
"Kệ, em muốn nuôi nó, anh giúp em chăm nha."
Cuối cùng, hắn phải đồng ý — rõ ràng cô ta rất quan trọng với hắn.
Thế là ngay hôm đó, tôi được cô gái đưa về nhà. Sau này tôi mới biết, cô tên Hoàng Tân, con một, cha mẹ ở nước ngoài kinh doanh lớn.
Từ nhỏ đã là tiểu thư giàu có, dù nhan sắc bình thường nhưng tài sản đủ tiêu xài mấy đời.
Trước kia thay bạn trai như thay áo, nhưng từ khi quen Lý Thâm, cô ta từng hai lần bị b/ắt c/óc và đều do hắn c/ứu.
Vì thế, cô dành cho hắn tình cảm chân thành.
Hiện cả hai đã bàn chuyện kết hôn. Tôi nghĩ, đây có lẽ cũng là lý do hắn “câu” tôi lên bờ.
Theo dõi hắn một thời gian, tôi phát hiện — thân phận nha sĩ của hắn là giả. Phòng khám nha khoa mà hắn làm chỉ là bình phong, do vài người trẻ “góp vốn” điều hành.
Thực chất, chỉ có một nha sĩ thuê ngoài.
Những người còn lại, bao gồm Lý Thâm là một băng nhóm tội phạm — chuyên tiếp cận con gái nhà giàu, lừa tiền, chiếm đoạt, thậm chí thủ tiêu để diệt khẩu.