Từ hôm đó, tôi rơi vào vòng lặp tử thần.
Có vô vàn cách ch*t.
Vấp ngã giữa đường phẳng, cây bút rơi xuống đúng tư thế, ngòi bút đ/âm thẳng vào giữa trán; chiếc cúp nặng nhất trên giá trưng bày đổ sập xuống, đ/ập chính x/á/c vào đỉnh đầu tôi; tránh thang máy để đi thang bộ, tôi lại bước hụt chân, lăn xuống 20 bậc rồi g/ãy cổ ngay tại chỗ; vào phòng nước pha cà phê, lò vi sóng phát n/ổ, tôi bị th/iêu sống; đồng nghiệp hiền lành đang làm việc đột nhiên nổi đi/ên, cầm d/ao rọc giấy múa may, động mạch cổ của tôi bị c/ắt đ/ứt, m/áu văng xa cả mét.
Tôi rơi vào trạng thái suy sụp và tuyệt vọng.
Ch*t thảm từng lần, tái sinh từng lần.
Dù nỗ lực tránh được nguyên nhân ch*t trước đó, tôi vẫn sẽ gặp phải nguyên nhân ch*t khác.
Mỗi lần mở mắt sau khi ch*t, điện thoại luôn hiển thị 9 giờ đúng, bên tai văng vẳng giọng Lê Thiên Tuyết hỏi tôi có phải thức đêm hay không.
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Không có ngoại lệ nào.
Tôi từng bình tĩnh, cũng từng đi/ên lo/ạn.
Nhưng khi báo cảnh sát, họ lại coi tôi là kẻ mất trí.
Tôi lao ra khỏi tòa nhà, chưa tới cổng đã ch*t.
Thử ngồi nguyên tại bàn làm việc cả ngày, không uống nước, không đi vệ sinh, thế mà bưu phẩm ở quầy lễ tân lại chui ra một con rắn, nó bò tới chỗ tôi, cắn một phát khiến tôi ch*t ngay lập tức.
Tôi từng thử t/ự s*t, biến bị động thành chủ động.
Nhưng vô dụng.
Vẫn cứ ch*t!
Trải qua cùng một ngày hết lần này tới lần khác!
Tôi như con giòi bị nh/ốt trong kén, vật vã tuyệt vọng.
Không hiểu vì sao phải ch*t, vì sao được tái sinh, vì sao không thể thoát khỏi tòa nhà này!