Dịch: Thiên Long- nhóm dịch: HTP
Một sau, khối thạch thứ nhất thuyền tiêu hao hết, Phùng hồi Phong Hành Phàm. Ba đáp ngọn núi. Giờ phút hôn, thấy ráng chiều rơi chân xa, mặt đất dần đen kịt.
Ở dưới rậm, tiếng chim truyền bốn hơi ẩm.
“Đi qua chúng nghỉ ngơi. Các ngươi thấy thế nào.” Phùng nhàn nhạt mở về và Bạch Thuần.
“Trời nói chút hay chúng Phong Hành Phàm qua đi.” Bạch đề nghị.
"Cần nghỉ ngơi nghỉ ngơi, mà thôi". hừ lạnh tiếng. Nàng ưa cái bộ sợ chết Bạch Thuần, nhoáng đầu tiên.
Sâu Phùng miệt lên, nhưng hiện hướng về Bạch cười cười, dưới núi.
Bạch cau mày. Thấy hai thế, hắn thở dài, theo hai bước núi, rậm.
Ở thêm ẩm ướt, chí đôi thấy đầm lầy, các chim qua lại. Nhưng tu sĩ Ngưng Khí, hoạt, độ chậm, xuyên qua, dần hướng về sâu về trước.
Thời gian trôi qua, chậm rãi dần. Lúc trăng sáng cao được non nửa, gặp gì, thuận lợi. Bạch sau cùng, dường chỉ hơi chút động tĩnh dựng lên, lòng thêm xem thường.
“Coi chừng!” Bạch bỗng mở bước chân thần lộ an.
Đỗ cười lạnh, mỉa mai.
Nhưng đúng đột bốn trận lớn quét tới, tiếng mang theo mùi tanh. đầu lập giữa xa xa, số mắt.
Những đỏ gần ngay thấy trận thanh vỗ truyền ra. Từng to bằng lòng bàn tay, nhưng hai thành đàn.
“Song Bức, nanh vuốt bọn chúng dung huyết phong hậu!”
“Tách mau. Tập đỉnh rậm.” Phùng lập kinh hô, hình nhoáng cái thay phương hướng, độ thoáng cái phát.
Hai co rút phất lên. Lập trước lá bùa, chậm rãi bùng cháy, tràn sáng xanh hóa thành màn sáng bao phủ thân. Tốc độ lên, thay phương hướng ra. Lúc quay đầu sửng sốt chút, hiện Bạch vốn nên cuối cùng, giờ phút bóng dáng.
Bạch Thuần, từ tiếng sớm về sau. Tính cách hắn ưa thích ổn thỏa, đặt cẩn nên đối với nguy hiểm, hắn được vượt quá bình thường.
Giờ phút tiến đến kia, ông tiếng, chia làm cỗ, phân biệt đuổi theo người.
Ở rừng, khóe miệng Phùng lộ cười lạnh, nhanh chóng đoạn hương cất đi. Sở cây hương gây ra. ngay việc chọn xuyên qua rậm, bởi vì lần gã ngoài chấp hành nhiệm được, cái hai đầu này.
“Bất cứ tu vi kém Ngưng Khí tầng ba. Bạch Thuần, ngươi nên oán Là ngươi chết.” Phùng cười nhạt tiếng, vỗ túi trữ vật, lấy đen thổi chút. Mảnh bùng cháy, khói Lập tức đuổi theo gã sau kia, nguyên tiếng rít bén nhọn, dường chút chán ghét cái khói lập tản ra.
Phùng cười cười, nhàng về dần mất.
Trong rừng, độ Bạch nhanh. Ở sau, đuổi theo. Nhưng mặc thế thủy chung đuổi kịp Bạch Thuần. Cũng lắm, bị Bạch triệt để kéo dài khoảng cách, lên, lật liền thanh bén nhọn rồi rơi xuống.
Bạch tiếp chậm đoạn, sau nén sau lưng, mày lại.
“Những kỳ a.” Bạch suy tư quay nhặt bị hắn giết chết. Sau cẩn quan sát, hai bỗng sáng ngời.
“Đây Song Bức, đây Bức. nhưng răng nanh tài liệu yếu để luyện chế nhị Dược Nhiên Huyết hương!”
“Ở môn, tài liệu cần năm mươi điểm hiến mới được phần.” Bạch tức kinh hỉ. Đây nội dung đệ ngũ thiên, lắm.
Lòng hắn động sưu tập dơi, lắm được mười con. Sau nhổ hết răng hắn chút động tâm.
“Hình yếu...” Bạch cười ha, ngoài màn sáng phòng hộ, bắt đầu tòi rừng. Rất nhanh Bức hiện đến.
Tay Bạch bấm niệm pháp quyết, độ bạo tăng, lao thẳng tới kia. Tốc độ quá nhanh, kịp tới rít tiếng kêu thê bị xuyên thấu rơi xuống. tới được nhưng đ/âm màn sáng phòng hộ ngoài Bạch bị bắn cao.
Bạch tiến hồi bộ, hiện kỳ nguy hiểm thêm yên tâm, đầu ưỡn tiếp kiếm.
Cứ hắn số lượng răng nanh được nhiều...
Hai canh giờ sau, Phùng tới ngọn hẹn khoanh chân xuống, khóe miệng khẽ mỉm cười, yên chờ đợi.
Lại qua canh giờ nữa, chật vật ra. Trong lòng sợ hãi quay đầu thoáng qua đen kịt, rời đi. Sau tới được đỉnh núi, thấy được Phùng nhưng quét qua thấy Bạch Thuần.
“Bạch tới sao?” Nàng hỏi câu.
“Bạch đệ cầu phúc thôi. Đáng tiếc Song Bức bóng hoạt, chúng nếu sợ bản khó bảo toàn.” Phùng than tiếng, cười khổ lắc đầu. Vì để giống thật ít, gã dứt khoát nghỉ ngơi, mà bày bộ khẩn trương lo lắng, chuyển mắt.
Đỗ trầm mặc. chán ghét Bạch Thuần, nhưng tới mức hi vọng Bạch chết, sao đồng với nhau. Giờ phút khoanh chân xuống, xa sau, than tiếng.
Thời gian trôi qua, nhanh sáng.
Đợi suốt đêm, thủy chung thấy Bạch đáy lòng dự cảm.
“Đến giờ Bạch sợ là... rồi.”
“Đều tại ý qua Bạch đệ không... Ai!” Phùng đứng dậy. đêm nghỉ, mắt gã tơ m/áu, thần sắc lộ vẻ bi phẫn, qua rậm.
“Phùng huynh nên trách. Chúng nghĩ nơi đây Song Bức. Có lẽ Bạch ch*t, mà nếu thật ch*t chúng đồng môn, mang hắn đi!” Đáy lòng phức tạp, biết đó xúc gì. Nhớ tới bộ dạng Bạch Thuần, mặc thấy chán gh/ét, nhưng đó lòng, sao giữa hai cừu sâu.
“Đỗ nói phải, luận chúng tha được.” Phùng thở sâu, ngưng trọng gật định xuống núi ki/ếm.
Nhưng đúng bọn hắn tức thấy rừng, Bạch ngáp cái, lảo đảo thậm chí duỗi lưng cái.
Đỗ mở to mắt, Phùng cạnh mắt lộ vẻ tin nổi, ngơ Bạch nhõm dần tới.
Nhất bộ dáng giác giống ngủ giấc ngon, tinh thần phấn chấn, mà hai bọn họ đêm nghỉ, lại mỏi mệt.
Không bao Bạch tới núi, sau thấy hai liền vội chạy tới hỏi.
“Sớm a. Phùng tỷ, cánh thật s/ợ, mạng nhỏ thiếu nữa hết rồi.” Bạch hoàn nghỉ ngơi tốt. Hắn tất hầu ch*t, chẳng hoạch được lớn, cuối động dơi, sung ngủ giấc.
Sâu mắt Phùng lóe hàn mang, nhưng ngoài vui sướng.
“Bạch đệ chuyện tốt rồi. Chúng lo lắng suốt đêm.”
Bạch cười ha, thường, nhưng sâu mắt hắn tương lóe hàn mang.
Không sau, tục đi, cưỡi thuyền. Sau qua lần Bạch đề nghị đêm thuyền bộ. phản gì, Phùng hơi suy nghĩ rồi gật đầu.
Ba rãi xa, dọc theo Thông Thiên Hà, nhanh về phía hạ du.
Thời gian rãi qua, nhanh tháng.
Một tháng dài nhất mà non nửa đời Bạch Hắn thấy được tòa rồi tòa núi lớn, thấy được rồi rậm, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, bộ đất giống man hoang.
Một lần, bọn họ chạy đột mặt đất r/un r/ẩy. Bạch s/ợ phát sơn mạch phía xa, rõ ràng khổng lồ số lá, rãi một. Mỗi lần chân khổng lồ rơi xuống, mặt đất chấn động.
Người khổng lồ khiến Bạch hít hơi.
Còn lần đêm, bọn hắn thuyền đột phía xa sấm chớp n/ổ Bạch thấy con... chim Hương Sơn thét qua, số tia sét chạy qua chạy lại, đêm thoạt cực kỳ kinh người.
Mà làm Bạch sâu nhất, bọn hắn thấy được Thông Thiên Hà
Ở cạnh bờ thú bốn chân ngắn nhỏ, nhưng đầu ngọn tiểu bị cá sấu vạn từ Thông Thiên Hà lao ngụm thôn phệ thú này. Ánh mắt nó lạnh băng, thoáng qua Bạch bị màn làm s/ợ phía xa xa.
Chỉ khiến đầu ù ù, miệng tràn m/áu tươi. Đầu đ/au nứt mất mới phục.
“Thật s/ợ. Bên ngoài thật s/ợ!” Bạch r/un r/ẩy, thầm lâu.