Cậu ta ra tôi tình nhẹ, chống tay khẽ nâng người rồi cúi phía trên tôi.
Nở nụ cười hỏi:
"Sợ à?"
"Vừa nãy không phải rất giỏi sao, rất biết trêu chọc à?"
Chuông điện bên Đàm vang đột ngột, thu hút sự chú ý ấy.
Cũng khiến tôi phào nhẹ nhõm.
Khi Đàm nghiêm túc, khí chất áp tỏa ra quá mạnh.
"Khương Hàn có ở chỗ mày Tao tới đưa th/uốc ấy."
"Cậu ấy không về phòng, cũng không nghe tao."
Giọng nói Lục vang lên.
Tống Đàm loa ngoài, ném điện sang góc giường.
"Sao?"
Tôi theo phản định ngồi dậy.
Lại ấy ấn mạnh đệm.
Giọng Lục pha dọc:
"Cứ nói thẳng có hay không đi?"
Tống Đàm cất giọng ậm ừ kéo dài, mắt hạ nhau với ánh nhìn tôi:
"Ở người tao."
Tôi: "......"
Lặng lẽ nhấn từng âm bằng cử chỉ môi:
"Cậu... có... đi/ên... không...?"
Hai giây sau, Lục không một lời.
Lòng tôi hơi bất an.
Lục biết tôi không ở phòng, hẳn hắn quay về.
Mà phòng Đàm chỉ cách một tầng.
Chưa đầy phút.
Cánh phòng Đàm vang tiếng dồn dập.
Ai đó dùng chân đạp mạnh vào cửa.
Tiếng động thứ còn dữ dội hơn, cánh mở tung.