Rắc một cái.
Người tôi không đ/au.
Trong phòng tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn tiếng rít của dây thừng kéo trên xà nhà.
Tôi từ từ mở mắt.
Chỉ thấy mẹ tôi c/ắt một lọn tóc của tôi rồi nắm trong tay.
Tôi muốn gọi mẹ tôi, nhưng miệng vẫn còn bị bịt kín.
Ngay lúc đó, cổng sân kẽo kẹt mở ra, bố tôi trở về.
Mẹ tôi thả tôi xuống và cởi trói, rồi mặc quần áo lại cho tôi.
Mẹ tôi giơ tay định xoa đầu tôi, tôi sợ hãi nép sát vào góc tường, đứng không vững.
Tôi mềm nhũn ra, nói cũng không nổi, không biết bà thật sự toan tính gì.
Bố tôi bước vào, thấy lọn tóc trong tay mẹ tôi, rồi nhìn dáng vẻ của tôi.
Ông khẽ hỏi: "Mẹ làm con sợ hả?"
Dù biết bố mẹ tôi đều chẳng ra gì, nhưng giọng bố tôi vẫn khiến tôi ấm ức gật đầu.
Em tư đang ngủ say, vậy mà mẹ tôi bỗng oà khóc.
Bà buộc lọn tóc tôi bằng dây đỏ, vẫy tay gọi: "Dung Tỷ đừng sợ, bố mẹ nỡ nào gi*t con, nãy mẹ chỉ dọa con thôi."
Nói xong, mẹ tôi cảnh giác nhìn ra ngoài.
Bố tôi vỗ tay mẹ tôi: "Yên tâm đi, cả làng này ai chẳng biết chúng ta tìm Dung Tỷ chỉ là qua loa lấy lệ, họ đều về nhà hết rồi."
Tôi tự mình lấy miếng vải trong miệng ra, sợ họ xẻo thịt tôi, kinh hãi khóc nấc không thành tiếng.
"Bố mẹ, muốn gi*t con thì làm cho nhanh, cứa một nhát vào cổ đừng để con chịu khổ là được."
Tôi lau nước mắt: "Ch*t cũng tốt, xuống dưới ấy đoàn tụ với các chị... Chỉ mong bố mẹ giữ lại em tư, nhà đủ tiền rồi, đừng gi*t em tư nữa."
Khó khăn lắm mới có dịp nói, tôi phải dặn dò trân trối hết.
"Mẹ ơi, trong làng chỉ có Lại Y Đầu thân với con, khi con ch*t rồi, mẹ cho nó thêm chút đồ ăn nhé."
Mẹ tôi bật cười.
Vừa khóc vừa cười.
"Dung Tỷ vẫn không tin mẹ sao?"
Mẹ gi*t con gái như ngóe.
Con đâu dám tin.
Tôi nài nỉ: "Mẹ ơi, con sắp ch*t đến nơi rồi, mẹ đừng lừa con nữa. Con biết chị cả với chị hai đều bị bố mẹ gi*t, ch/ôn dưới bồn hoa nhà mình, đúng không?"
Tôi nhìn bà như con mèo mướp đang vờn chuột nhắt.
Chẳng biết có phải lương tâm cắn rứt không, mẹ tôi bỗng nghẹn lời.
Nước mắt bà rơi nhiều hơn.
Còn bố tôi thở dài.
Ông đi đến bên cái cối đ/á nhỏ.
Sau khi hai chị mất tích, bố tôi dọn dẹp phòng đông.
Dù lười nhưng phòng này ông tự tay sửa, không nhờ ai giúp.
Sàn nhà lát toàn ván gỗ tốt.
Bố tôi cúi người, gồng sức nhấc tấm ván cạnh cối đ/á lên, vẫy tôi lại.
"Dung Tỷ, lại đây xem này."
Tôi mềm oặt, bò lết đến nơi.
Dưới tấm ván là một cái hầm, bên trong đen kịt.
Ngay lúc ấy, bên dưới bỗng leo lét ngọn đèn dầu.
Tiếng bước chân sột soạt vang lên, ánh đèn lập lòe tiến lên, chiếu rõ bức tường đất loang lổ như m/a trơi.
Tôi sợ hãi lùi lại, tim muốn nhảy khỏi cổ họng.
Đột nhiên, ngọn đèn vụt tắt.
Trong hầm, bất ngờ nhô lên một cái đầu!
Là một cô gái, khuôn mặt trắng bệch. Tôi suýt hét lên.
Mẹ tôi bịt ch/ặt miệng tôi, thì thầm bên tai:
"Dung Tỷ đừng sợ, con nhìn kỹ đi, đó là chị cả của con đó!"
Chị cả?
Chưa kịp nhìn rõ.
Đằng sau lại thò ra một khuôn mặt y hệt.
Chị lấy ngón tay ngọc ngà chỉ vào tôi.
"Dung Tỷ... Chị là chị hai đây."
Tôi đứng ch*t trân.