Phía Trong Ngôi Nhà Gai

Chương 8

14/03/2024 08:48

8.

Sao lại có loại mẹ nào như thế chứ, dùng cái tư tưởng c/ay ngh/iệt bẩn thỉu nhất để nghĩ về con gái ruột của mình, còn s/ỉ nh/ục nhân cách của con gái ngay trước mặt mọi người.

Đứa nhỏ vừa đủ 18 đã không muốn tiêu một đồng nào cho nó nữa, lại còn bắt đầu ảo tưởng nó sẽ hiếu kính tiền bạc, giống như đứa nhỏ vừa qua 18 tuổi là có thể đột nhiên biến thành phú hào ra ngoài hái tiền về không bằng ấy.

Lúc tưới nước thì keo kiệt bủn xỉn, lại trách móc đứa trẻ tại sao lại không trở thành cây cao chạm trời.

Tôi không nói một lời, cứ im lặng nhìn chằm chằm bà ta.

Mấy nhân viên y tế nghe thấy bên này ầm ĩ, bèn tiến lên kéo mẹ tôi ra, khuyên hai kẻ kia đi đi.

Chị y tá biết nguyên nhân hậu quả, lấy khăn ướt kháng khuẩn lau m/áu trên môi cho tôi, thấy tôi im lặng không nói, trong mắt chị tràn ngập đ/au x/ót, mở miệng xin lỗi tôi:

“Em gái, xin lỗi em, chị không ngờ mẹ em sẽ hiểu nhầm em như thế, đều tại chị.”

Tôi nhè nhẹ lắc đầu.

“Không trách chị được.” Tôi nhận lấy chiếc khăn, ấn vào v/ết th/ương, bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Không phải lỗi của chị, cũng không phải lỗi của em, là lỗi của bọn họ. Là do tư tưởng bọn họ á/c độ/c, đạo đức suy đồi, nên suy bụng ta ra bụng người thôi.”

Chị y tá ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nói với tôi: “Em gái, trạng thái này của em không đúng lắm, g/ầy còm, chán ăn, mất ngủ, có thể là triệu chứng tâm lý. B/ệnh v/iện bọn chị có bác sĩ tâm lý giỏi nhất, hay là em đi kiểm tra xem.”

Chị đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

Tôi sững người một lát, nhận lấy rồi nắm ch/ặt trong lòng bàn tay: “Cảm ơn chị”

Tôi nghe lời khuyên, nhân cuối tuần được nghỉ học, liền đến tòa bên cạnh tư vấn, làm một loạt bài kiểm tra, kết quả chẩn đoán là bị tr/ầm c/ảm nặng.

Tôi cầm tờ báo cáo bất lực ngồi xổm trong góc, bỗng dưng cảm thấy thật bơ vơ.

Tr/ầm c/ảm, chắc chữa đắt lắm nhỉ?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm