Tôi đã cắn Chu Hổ một cái để lại vết răng đầy cổ.
Hắn bẽn lẽn trong phòng ký túc xá lấy camera trước của điện thoại làm gương soi. Còn vô tình nhấn vào nút chụp chụp được một tấm.
Tôi đ/au đầu gối, trước khi ngủ nằm trên giường lười xuống rửa chân, thở dài. Hay hôm nay đừng rửa chân nữa, cách một ngày không rửa cũng chẳng sao.
Chu Hổ đi tới đi lui dưới giường tôi. Hắn bối rối, như thể có việc gấp.
"Đi loanh quanh cái gì? Nhìn mà chóng mặt." Tôi bất mãn buông một câu, kéo rèm giường lại.
Nhưng Chu Hổ lại liều lĩnh kéo rèm giường của tôi ra.
...
"Cái gì?"
"Cậu... hôm nay tâm trạng không tốt?"
Ai ngã một cái mà tâm trạng tốt được?
Tôi sụp mí mắt nhìn hắn: "Bình thường."
Nói xong lại kéo rèm giường lại. Nằm xuống lướt điện thoại một cách chán nản, lướt đến bài đăng mới của Chu Hổ.
[Mèo nhà mình đột nhiên không nhào bột* nữa thì làm sao?]
Có người trả lời cậu ta rằng: [Con nhà tôi cũng không nhào bột.]
Chu Hổ trả lời: [Không phải không biết nhào bột, là đột nhiên không nhào bột nữa.]
Đạp sữa? Loại kẻ tồi như Chu Hổ cũng nuôi mèo?
*Mèo nhào bột: là hành động mèo dùng chân trước ấn lên bề mặt mềm mại một cách nhịp nhàng, giống như người đang nhào bột làm bánh.