Luân đầy quyết đoán tiếng:
- Nếu những thứ đó, tùy vật,
- Người thông minh.
Lý gật đầu, nói:
- Khi các chuẩn xong tìm ta, trước.
Hắn xong, xoay người thẳng, rời Điện.
Luân phân phó Úc tống về.
Sau khi khỏi, Điện, nhịn lời:
- hạ, quyết Động phần quá mức nóng vội.
- Chưa chắc.
Giọng vang lên:
- Môn chúng lập Động phong bế, Động Có lẽ đây cơ hội chúng ta, nó vừa vặn khớp chân ngôn sư tổ lại.
Đại gật đầu, ủng Hoàng, lời:
- Không ngại lần, bệ hạ quyết vậy, chúng hãy nào.
- hạ, vì chúng chưa nghe qua? Môn chúng Thọ Tinh?
Một kìm được, hỏi.
- Ta lắm.
Luân trả lời:
- Những ghi chép phái chúng cực kỳ thưa thớt.
Chỉ bí sách Tổ Sư đến, Tổ Sư khi nào Môn chúng phải tai ương diệt môn, mới hiện thần thông.
Cuốn bí sách các đời chưởng mới xem.
- nay hiện thần thông rồi.
Một chen vào câu.
- Đây chỗ hiểu.
Luân tiếp:
- vậy tất lý Hộ.
- Tiểu này, quá môn.
Vân Đại tiếng:
- lời Úc dễ qua Lo/ạn Tâm, lần nhau.
khó tin nổi! Bây lựa quả lý!
Những lời vậy làm các trầm suy đương nhiên quá Lo/ạn Tâm.
Ai vượt qua Lo/ạn Tâm tỏ người cường đại, bền nào.
- Điều đúng môn.
Lại nói:
- Môn chúng ngừng phát triển ngày tuổi luận Lãnh sư điệt cao nhất, luận đầu.
mà, hề Lãnh sư điệt, chúa, lần lần tiểu chưa tu đạo, hơn Phàm Thể, Phàm Phàm Mệnh.
Nói đây, nhịn phải phàn nàn câu.
Tại lựa người ngoài chứ? Nói dù lựa người ngoài tuyệt vô ít nhất phục.
mà, lần lần lựa tiểu người gọi phế vật.
- Chuyện muôn phải chúng được.
Cuối cùng, Hoàn phục thốt câu.
Trong cuộc đời tung hoành địa ông trải qua vô chính thân nào nổi tình quá dị xảy ngày nay.
- hạ, Động ra, chúng phải tùy bảo vật sao?
Một hỏi.
- vậy, bệ hạ, nghe Động khả năng ẩn giấu Tiên Đế Khí đó.
Có cam tiếng, dù đây chính Tiên Đế Khí a.
- Nếu vậy mệnh dẫn dắt rồi.
Luân lời:
- Ki/ếm chúng kiếp Động.
khi chính kỳ tích chừng.
Đã tự được, xem.
Nghe “Ki/ếm lão” Hoàng, các Môn vì Môn uy hơn Ki/ếm cả.
- Truyền lệnh, bất kể đệ nào tiết lộ nửa tình xảy vi phạm sẽ ph/ạt, đây thiết luật!
Cuối cùng, hạ mệnh lệnh vậy.
Bọn muốn người ngoài quá nhiều Môn.
***
Sau khi về, chỗ đổi nơi mời vào khu nhà dùng đón những khách tôn quý nhất Môn, vậy, vua Thượng hoặc hoàng đế mới được.
Đãi vậy khiến thụ sủng đừng những nhân vật nhỏ họ, dù thậm chí chưởng Tẩy Nhan Phái tự đây này.
Hiện tại, rằng, ,hết thảy vì mới vậy.
Lúc Úc đưa tiễn về, nhịn nhìn chằm chằm vào lâu, thốt lời.
Bọn Điện, dù đây phải cấp bậc đến.
Bây giờ, ngoài im im lặng.
Hai ngày quả quá ngông cuồ/ng, trước gi*t Đỗ Viễn Quang, sau s/ỉ nh/ục Từ Huy, thậm chí lời cuồ/ng vọng muốn hủy diệt Môn.
Đặc biệt mấy lần tiểu quả chính đi/ên, xuẩn đ/áng s/ợ.
Nhưng mà, bây thận nghĩ kỹ lại, bình tĩnh nhìn lại, mới hiểu, căn phải xuẩn, phải quá cuồ/ng vọng, chẳng qua đang thật, sớm toán thảy.
Nam nghĩ mãi hiểu, làm nào mạch vượt qua Lo/ạn Tâm Môn chứ? Lại người đ/á vô địch kia, vì phải bảo vệ tất cả những điều khiến thầy đầy tung m/ù.
Riêng ngày muốn bò bả vai người đ/á khổng lồ, căn phải muốn chơi đùa, đang làm chuẩn động mình.
Bây thận việc một, kiến thức quá nông cạn.
- Muốn cứ đi.
Thấy thầy người cứ muốn thôi, thoáng nở nụ cười, chệ ngồi ghế đầu, thoải chưa hề xảy việc vậy.
Mạc há muốn phải gì, ông vốn người kiệm lời ít dứt khoát đặt mông ngồi bên, chẳng hề thốt nào.
So kiệm lời kia, ràng linh hoạt hơn nhiều, nhìn há miệng, lúc sau dũng khí lắp bắp Dạ:
- Chuyện, kia không?
- Chuyện kia gì?
Giờ làm đang ám gì.
- Thì, chính qu/an thông gia, đó.
Nam lắp bắp nói.
- Ngươi Sương Nhan chứ gì.
Lý mép cười, lắc nói:
- Việc hỏi, lười chẳng muốn hỏi, nhân thôi, cần phải phí công.
Lý lớn lối nên nữa.
Phải Sương Nhan chính truyền nhân Môn, tương lai Ngưu cương quốc, dung mạo tuyệt riêng Thể, Luân, Mệnh nàng khiến bao nhiêu người phải thán phục.
Đừng riêng Ngưu Cương Quốc, toàn bộ Đại Trung Vực vô những người trẻ tuổi tuấn kiệt muốn kết Sương Nhan, xếp nối đông tây Ngưu Cương Quốc.
Một thần vạn người ái m/ộ, vô người say đắm Sương Nhan vào biến nhân chưa đạo, lớn lối nào, bá nào chứ.
Thế nhưng, lúc cuồ/ng vọng dù huênh chăng rằng đương nhiên.
Những làm ngày nay hoàn toàn lật đổ phá những niệm giá hoặc nhận xét thông Nhân.
Nam ánh mắt nhịn liếc nhìn thanh Đả trên người Dạ.
Chỉ thu hút chút nào này, cao thủ cảnh giới Mệnh Từ trầy da tróc bò lăn bò càng, ấn tượng nó tạo quá mức sâu sắc.
- Muốn đi.
Lý ánh mắt Nhân, sức hào phóng, tháo Đả xuống, ném thản nhiên nói.
Nam Đả Côn, vội vàng cầm tay, thận sát.
này, ngay cả sư phụ nhịn châu qua, thầy người nhau nghiên c/ứu Đả Côn.
Nhưng mà, bất luận thầy làm nào đành giá đây bình thôi.
- Cái, đúng lò tổ điện sao?
Nam nhịn nào tin lò Từ sói khóc gào.
- Không sai.
Lý khẽ gật đáp.
Nam nuốt bọt, dũng khí, Dạ:
- Sư huynh, ta, nghịch chút không?
- Coi bộ dạng nhát người kìa.
Nghe vậy, phì cái, nói:
- Ngươi cứ nghịch đi!
Thấy ứng, lập tức Đả lên, nhìn dời mắt, muốn tận mắt thanh lò thần kỳ.
Nhưng mà, múa may hồi, Đả Xả tay hề uy lực tay Dạ.
- Sư huynh, vì tay ngươi đồ nát biến thần kỳ vậy?
Nam hoàn toàn thanh bình này, rơi vào tay vì hóa hại chứ?
Lý liếc cái, sau mới chậm trả lời:
- Thành sẽ linh.
Hắn ngừng lại, dễ nghĩa chính thức Đả người biết.
Đả tay đương nhiên sẽ phát huy uy lực tay dù Đả do tự thân mang Q/uỷ Lâm (rừng Q/uỷ) ra, trên gian chẳng thanh thần kỳ hơn hắn.