Lời Thổ Lộ Thầm Lặng

Chương 4

06/12/2024 18:16

04

"Mày ở đây làm gì, đi ra ngoài ngay!"

Tôi rất gh/ét người khác vào phòng tôi, đặc biệt là Thẩm Gián.

Cậu bước đến chỗ tôi, một mùi rư/ợu nồng nặc ập đến.

"Anh, em đã thi đậu trường đại học mà anh học rồi, anh không chúc mừng em sao?"

"Cút đi, bây giờ tao không muốn đếm xỉa tới mày."

Tôi đi chơi suốt cả một ngày, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi sớm.

Tôi đẩy Thẩm Gián đến cửa.

Dưới ánh đèn, cậu chú ý thấy vết son môi trên cổ áo tôi, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Anh, anh đã đi gặp ai vậy?"

Tôi cười lạnh: "Chuyện của tao chừng nào đến phiên mày quản?"

Tôi không kiên nhẫn đẩy cậu ra.

Đang định đóng cửa thì cậu đã dùng tay chặn cửa lại.

Hai mắt Thẩm Gián cố chấp nhìn tôi.

"Có phải bất kể em làm gì thì anh vẫn gh/ét em không?"

"Mày nói thử xem?"

Tôi gần như khắc hai chữ chán gh/ét lên mặt.

Ánh mắt Thẩm Gián trầm xuống, đột nhiên xông lên rồi khóa trái cửa.

"Nếu đã như vậy, em cũng không ngại làm cho anh càng chán gh/ét em hơn."

"?"

Tôi kinh ngạc, giây tiếp theo bị cậu đ/è xuống giường .

Tôi liên tục vùng vẫy, sau đó nhận ra ánh mắt cậu không đúng lắm.

Hơn nữa cậu còn đ/è chân tôi lại, tôi cảm nhận được sự bất thường.

"Thẩm Gián, mẹ mày..."

Tôi tức gi/ận đ/á/nh cậu ta một cái, cố gắng hết sức nói.

Thẩm Gián quay đầu lại, lau vết m/áu ở khóe miệng rồi cười nhạo.

"Anh à, anh b/ắt n/ạt em lâu như vậy, bây giờ cũng nên đến lượt em rồi."

"Mày thả tao ra ngay, mày như vậy thì giống thứ gì hả? Mày đang vi phạm luân thường đạo lý đây!"

Tôi nóng nảy muốn ch*t, nhưng mà sức lực của cậu rất lớn, siết ch/ặt cổ tay tôi làm tôi đ/au điếng.

Tôi lớn tiếng kêu la, cậu lập tức tháo máy trợ thính ra.

Thẩm Gián nhìn chằm chằm đôi môi lúc đóng lúc mở của tôi, sau đó cúi đầu hôn lên.

Hai mắt tôi mở to hết cỡ, đầu óc hoàn toàn n/ổ tung.

Thằng khốn nạn này!

Tôi kêu cậu dừng lại.

Cậu không nghe được.

Tôi chưa từng học thủ ngữ, cố gắng nhớ lại những động tác mà mọi người hay sử dụng để ghép lại thành một câu hoàn chỉnh.

Các ngón tay đang làm những cử chỉ vụng về.

Đôi mắt tôi gấp gáp đến phát khóc.

Thẩm Gián yên lặng nhìn chằm chằm tôi, như là đang xem con mồi giãy giụa trong những giây phút cuối đời.

"Anh à, em nhìn không hiểu."

"Nếu không thì anh hãy khóc lớn hơn nữa nhé?"

"Nói không chừng tâm trạng em tốt, động tác sẽ nhẹ hơn chút đấy."

Tên đi/ên!

Những ngón tay thon dài mở cổ áo tôi ra, vuốt ve yết hầu của tôi.

Toàn bộ th/ần ki/nh của tôi đều n/ổ tung, hét lên muốn đ/á/nh cậu.

Thẩm Gián nhìn vết đỏ trên áo sơ mi của tôi, vẻ mặt không vui mà x/é quần áo tôi ra.

Trong cơn say, đôi mắt cậu đỏ hoe cắn lên cổ tôi.

Cậu dùng sức lưu lại dấu vết trên người tôi, như là đang đ/á/nh dấu chủ quyền.

"Thẩm Gián, nếu mày dám chạm vào tao thì tao sẽ gi*t mày!"

Tôi hung hăng đe dọa, ngón tay r/un r/ẩy tỏ rõ sự rụt rè.

Không biết cậu có hiểu môi ngữ của tôi hay không, dù sao thì sức lực của cậu càng ngày càng mạnh.

Eo tôi bị cậu giữ ch/ặt.

Dây nịt bị tháo ra và trói ch/ặt đôi tay tôi.

Giọng nói không thể kiểm soát mà rung lên.

Nước mắt chảy xuống.

Những lời hung dữ của tôi biến thành lời c/ầu x/in.

Nhưng mà tên s/úc si/nh này lại không nghe lọt tai, cậu tập trung vào việc trầm luân.

Thẩm Gián lau nước mắt cho tôi, cúi đầu hôn lên đôi mắt sưng đỏ của tôi, cười có chút x/ấu xa.

"Anh à, dáng vẻ tức gi/ận của anh, thật sự đẹp vô cùng."

...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
3 Chúng Ta Chương 18
11 Linh Sam Sau Cơn Mưa Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10