Ngày sau, Dị bước với tím quanh mắt.
Một do đ/ấm.
Vậy còn kia?
Chưa Dị đã ôm chầm lấy than thở:
"Hữu đúng á/c q/uỷ! Mày xem hắn đ/ấm thế này! Mắt sưng húp rồi! Tao tuyệt giao!"
"Tao chỉ lỡ s/ay rư/ợu hỏi hắn có thích không, ai ngờ hắn lại Phát đi/ên lên!"
Tôi bĩu dương gi/ật giật, trong lòng thầm nghĩ:
Thẩm vốn trọng thể trêu gan hắn giữa chốn đông người, bị đ/á/nh ch*t đã may...
Tôi và Dị lớp, còn khác. Dù thân chơi, ngoài trưa, ít lại phòng nhau.
Đến nghỉ trưa, Dị nhiên trợn mắt chỉ cửa sổ:
"Thẩm và Chước?"
Cả loạt đổ xô cửa sổ, chen chúc còn khe hở.
So với kẻ khô khan hứng thú với điều hay Dị tên lăng thì cao ngạo lùng và quân ôn nhu rõ lòng đám đông hơn.
Tôi và Dị tưởng hai họ tìm mình, liền bước ra.
Ai ngờ đối tượng họ chờ đợi chúng tôi.
Mà hành lang.
Thẩm bị câu Dị chạm đúng tim đen, ngượng ngùng cất tiếng:
"Trưa nay xuống một với tao. chó mèo cũng chê!"
Những ở cảm bị xúc phạm.
Hắn cứng mặt đỏ phừng phừng, khiến lạ.
Bởi chưa từng dịu dàng với ai.
Sở đứng nhiên tình.
Đã với những dòng luận ngột hiện liếc qua, đại phân tích lý hai người:
【Thẩm mời Tiểu Diễn??】
【Sở cũng Tiểu đây】
Tò liếc xem phản ứng ấy thế nào.
Không ngờ lại chạm mắt nhau.
Tim đ/ập thình thịch, vội quay đi.
Lục Dị bất hét lên:
"Sao lại thế! Hôm nay này định mấy người. Diễn, với tôi!"
Thẩm ném ánh mắt sắc lẹt, răng:
"Ý mày sao? Dị, mày đấy."
Rõ dọa.
Ừ, F4 nội bộ bất hòa bằng chứng thể chối cãi.
Lục Dị mất liền kéo làm đỡ đạn:
"Là Hữu Lễ! Hữu Lễ mời trưa. Không... sao...?"
Tốt thôi, đúng đ/á/nh giá cao quá.
Đem đỡ đạn.
"Hơn nữa, với ai quyền ấy!"
Lục Dị gào thét.
Tôi Diễn, ánh mắt xa chợt mềm lại, nhẹ, tin mắt mình.
Tôi định phủ nhận phũ phàng giấc hồng Dị.
Ai ngờ nhiên bước trước mặt tôi:
"Đi thôi chứ?"
Lục Dị mặt hớn hở trêu Diệp:
"Ha Đánh à? Hối h/ận đồ khốn!"
Tôi sẽ kiện Dị.
Lần này thật.
Ở căn-tin một, ngồi đối diện tôi, Dị nép sát ấy.
Tạ cúi uống từ tốn, toát lên vẻ cao quý khiến khác dù ngồi cũng cảm kỳ dị.
Chợt nhớ căn tồi tàn ấy ở qua, gắp miếng thịt cho cậu.
Cậu ấy ngẩn người, sau mỉm cười: "Cảm ơn."
Sở bưng khay ngồi cạnh tôi, nở tươi:
"Thêm một chứ?"
Lục Dị liếc gi/ận phía tay cầm đũa, vờ hỏi Chước:
"Ai kia... gi/ận chứ?"
Sở vẫn cười:
"Gi/ận mức l/ột da mày đấy."
Lục Dị cúi gằm mặt.
Tạ nhiên lên tiếng, có ai quanh:
"Đầu còn đ/au không?"
Tôi sặc sụa, vội lấy khăn bộ tĩnh "Không."
Sở lúc này cảm khá thú vị, vẫn vỗ lưng tôi:
"Hữu hình mày và giáo" hòa hợp nhỉ... Tao thật tổn thương đấy..."
Thói mỉa mai với tạo thể sửa sao?
Tạ đáp lời với giọng nghiêm khắc giáo viên:
"Sở Chước, sắp thi piano rồi. Trình độ còn luyện nhiều. Tốt nhất đừng khác."
Tôi cúi mặt xuống làm hình.
Sao hai lại cãi nhau?
Không nổi.
Mấy nay, ánh mắt rất kỳ xem tình địch.
Phòng bị làm gì? tham cuộc chiến này, cảm ơn!
Chỉ dạo này xuyên gặp hơn.
Thậm chí còn Lâm Thanh Châu cái tên đen luôn mời tối đó.
Nghe công khai theo đuổi Diễn, dù bị từ chối vẫn kiên trì.
Nhìn mặt mày dập lớp, ngạc nhiên.
Chắc bị ai thích đ/á/nh cho.
Có khi hoặc Chước.
Tan học, định lên xe thì một phụ lòe loẹt, đeo túi hàng giới hạn, đội mũ và đeo kính râm.
Dáng vẻ quen.
Trước khi tài đưa vẫn nghĩ bà "một phụ đáng ngờ".
Cho khi bước khỏi cổng trường, cúi chào bà ta. đọc mấp máy môi ấy:
"Bác gái, quá gặp."
Ồ, gái.
Bác gái?!
Trời phụ kỳ dị này mẹ sao?!