Lá ngô đồng theo gió rơi xuống.
Lại mùa thu nữa.
"Hai anh ơi... đẹp trai quá."
"Cho tụi cách được không?"
Tôi Đồng Hổ đang đợi tàu điện ngầm.
Ba cô gái đi cùng nhau đến chuyện.
"Xin lỗi nhé, bọn anh có yêu rồi." Tôi nói.
Đồng Hổ cúi đầu nghịch điện thoại: "Vợ tôi quản nghiêm lắm."
Các cô gái tục lỗi, rồi chen chúc nhau chạy đi.
Ting tiếng.
Hệ thống xuất hiện.
[Lâu rồi không kí chủ.]
Tôi Đồng Hổ khựng lại.
Ngẩng đầu lên như thể đang đối mặt với kẻ th/ù.
[Không căng thẳng, lần này đến, chỉ là để truyền đạt tin.]
"Thế giới tiểu thuyết gốc đã sụp đổ."
Cả chúng tôi đều sững sờ: đổ?"
[Ừ, nhờ phúc người, khi nhân đầu nghi giới mình đang sống có phải là thật hay không, giới quan chắc chắn sẽ sụp đổ]
Hệ thống nói tiếp.
[Nỗi ám ảnh Tạ Yên Bùi Cảnh không thể biến, để giải quyết tình huống h/ồn họ đã đến giới thực cách đây không lâu.]
[Họ tự bỏ tín ngưỡng mình, lựa chọn đến bên cạnh trong khi không còn chút ký nào.]
[Từ hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc kịch bản, câu chuyện về người, thức đầu được viết.]
[Chúc trước nhé.]
[Chúc tình yêu vĩnh cửu.]