13
Tôi bàn tay dơ bẩn nhẹ nhàng kéo lấy chiếc cravat bằng lụa đắt tiền Phó Tiêu, anh theo sức kéo mà người xuống.
“Anh, ơn hãy thương yêu em.”
Ánh Phó Tiêu đột nhiên trở nên sâu thẳm.
14
Với trí óc Phó Tiêu, anh dễ dàng hiểu ra qu/an giữa Hoài là như nào.
Anh chỉ gi/ận mà càng thêm phấn chấn.
Âm giường gỗ vang lên suốt ngày đêm.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy vòng tay Phó Tiêu.
Người đàn ông gương mặt bình yên giấc ngủ, nét anh tuấn anh như được lỏng.
Tôi đưa tay sờ nhẹ vào cằm anh ta, vào lớp chưa cạo.
Anh chưa nhưng nở nụ cười, giọng khàn khàn gọi:
“Tiểu Bảo.”
Tôi ậm ừ tiếng, nghiêng người lại hôn lên môi anh.
Anh mắt, lâu, rồi xuống trao cho nụ hôn ẩm ướt kéo dài.
Cuối cùng, thở nổi nên đành phải anh ra, mặt đỏ bừng nói:
“Dậy đi, em muốn về nhà rửa.”
Anh nhẹ nhàng dựa trán vào trán dịu dàng nói:
“Được, chúng về nhà.”
15
Diễn biến đó mà hệ thể xem nổi.
Mỗi ngày nó đều nàn về nhiệm vụ sao chưa được x/á/c thất bại, nó sự muốn thấy cặp đôi này ngọt ngào.
Nửa sau, vào ngày Phó Tiêu đang dưỡng ở hòn đảo.
Khi đeo kính râm trên bãi biển đọc sách, nghe thấy nó nói:
“Ủa, tình nữ chính hoạt động rồi.”
Tôi tò mò hỏi:
“Với ai vậy?”
Hệ đáp:
“Với tổng giám đốc chứng khoán Hâm Trịnh Thu.”
Nghe vừa ngờ lại vừa không.
Tôi nhớ mấy tháng trước, ăn Hoài Cẩn, cô nói với khi đi KTV, cô suy nghĩ kỹ báo cáo vụ tới bộ phận phòng chống quấy rối tình dục nơi việc.
Cô vậy chỉ lời giải cho thân, nhưng kết quả lại xa kiến.
Sau khi tổ chức trung lập bên thứ ba đưa ra báo cáo điều tra, ty sa người quan theo thông báo ty.
Việc này khiến cô thấy mình đang ty chính trực.
Kể nghe cô nhắc đến ông chủ lớn Trịnh Thu ngày càng nhiều.
Thêm nửa nữa, án mà Hoài phụ trách thành IPO, cả Phó Tiêu đều tham After Party do chứng khoán Hâm Hoà tổ chức.
Trong tùng đông đúc, thấy ngột ngạt nên Hoài chạy ra ban tìm gian yên tĩnh.
Dựa vào lan can, xa xa về phía Trịnh Thu Phó Tiêu đang trò dưới ánh pha lê, nảy ra ý hỏi:
“Nếu Trịnh Thu, cô nghĩ anh trai nào?”
Tạ Hoài cười nói:
“Cậu biết không, lần đầu gặp anh ấy, nghe thấy anh trai’ chỉ về mình mặt hình ảnh người này trí được hình.”
Tôi hỏi:
“Hình ảnh gì?”
Tạ Hoài ghé sát vào tai thì thầm:
“Đúng là người anh cuồ/ng em.”
Chúng phá lên cười.
Trong bữa tiệc, Phó Tiêu như linh về phía này, nhướng mày với rồi Trịnh Thu tiến lại gần.
Trên bầu trời các vì sao lấp gió đêm thoảng qua.
Hạnh phúc ở ngay mắt.
[HOÀN TOÀN VĂN]