Sau nụ hôn.
Tôi đuối sức dựa vào bờ vai hắn thở gấp.
Biên Thuật rõ ràng cũng rất vui, hai tay ôm ch/ặt lấy eo tôi không buông.
Mãi sau tôi mới nghe thấy hắn nói: "Không phải thích giả bộ đáng thương, mà là tộc chúng ta bảo người thú bạch xà nào cũng nói, loài người đều thích hoa nhỏ màu trắng. Chỉ cần giả vờ đến khi em thấy anh đáng thương, sẽ mềm lòng, sẽ không đuổi anh đi."
"Thẩm Sơ, từ đầu đến giờ, mục đích của anh chỉ là được ở bên em."
"Anh biết em không thích anh..."
"Bây giờ... em đã thích anh một chút rồi chứ?"
Tôi không nói ra.
Nhưng mọi hành động, thái độ, thậm chí ánh mắt tôi nhìn hắn thời gian qua, tất cả đều khẳng định: Phải, tôi đã có cảm tình với hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Tôi nhíu mày định ra xem, thì cửa đã bị đẩy mở.
Tựa như h/oảng s/ợ điều gì, gương mặt Lâm Lang tái nhợt, giọng run bần bật:
"Thẩm tiên sinh, Lý Thiếu dẫn rất nhiều người đến, nói là phải đưa Biên Thuật về. Tôi sợ ngăn lại sẽ xảy ra chuyện nên... nên dẫn họ vào rồi."
"Xin lỗi, tôi gây rắc rối cho ngài rồi phải không?"
Tôi bật cười khẽ.
Đúng là gây phiền toái thật, dám dẫn người vào tận nhà.
Tính toán thời gian, không hiểu sao lần này Lý Thiếu đến đòi người sớm hơn một tuần, khiến tôi trở tay không kịp.
Tôi vội vàng thu dọn xong, Lý Thiếu đã ngồi chờ ở sofa phòng khách.
Thấy tôi xuống, đôi mắt hình tam giác ngược của gã lóe lên vẻ bực tức, giọng điệu chua ngoa:
"Ồ, đây chẳng phải là người huấn luyện thú nhân giỏi nhất - Thẩm Sơ của chúng ta sao? Oai phết đấy, muốn gặp mặt khó thật. Không biết con thú này tôi có đem về được không?"
Bị châm chọc, tôi cũng chẳng gi/ận.
Mặt vẫn tươi cười:
"Lý Thiếu nói quá lời rồi, ngài muốn gặp tôi thì chỉ một câu là xong. Nhưng con thú này, lúc trước chúng ta đã đ/á/nh cược rồi, giờ tôi thắng, Lý Thiếu không định trốn tránh chứ?"
"Chuyện này không giống phong cách của ngài lắm."
Hóa ra tôi đã đ/á/nh giá quá cao tấm lòng Lý Thiếu.
Gã không thèm giả vờ, trực tiếp quát tháo: "Cút! Lão tử đ/á/nh cược với mày bao giờ? Ai nghe thấy? Giờ lão tử đòi con rắn trắng này, mày cho cũng được, không cho cũng được. Mày là cái thá gì mà dám trả giá với lão tử?"
"Tưởng mình thành người huấn luyện thú nhân là gh/ê g/ớm lắm à? Lão tử chỉ cần gây áp lực một cái là mày không sống nổi ở Nam Thành, xem ai dám bảo kê mày!"
Nói ra câu này đúng là mặt dày không biết ngượng.
Nhưng phải thừa nhận, với địa vị và qu/an h/ệ của gã, hoàn toàn có thể khiến tôi không tồn tại nổi ở Nam Thành.
Nhớ lại thế giới trước, chính vì không chống đỡ nổi u/y hi*p của Lý Thiếu mà tôi đã trao người, dẫn đến hàng loạt bi kịch.
Lần này muốn ép tôi nhượng bộ ư? Không thể nào!
Vì vậy tôi không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt:
"Tôi tin Lý Thiếu có năng lực thực hiện điều đó, nhưng nếu tôi không chịu thì sao? Tôi nhất định phải bảo vệ cậu ấy thì sao? Thẩm Sơ tôi leo lên đến ngày hôm nay cũng không phải tay không, đấu không thắng được thì tôi đổi chỗ làm việc."
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ c/ứu rỗi, hệ thống sẽ cho tôi một khoản tiền lớn.
Đã có tiền rồi thì còn làm việc làm gì nữa? Buồn cười thật.
Lý Thiếu có vẻ không ngờ tôi dám cự tuyệt, sắc mặt gã tối sầm ngay lập tức.
Bốn mắt đối diện.
Lý Thiếu đột nhiên cười gằn hai tiếng: "Không đưa? Vậy thì cư/ớp!"
Vừa dứt lời, mấy gã đàn ông lực lưỡng phía sau gã rút d/ao găm từ tay áo, xông lên không nói không rằng.
Cảnh tượng hỗn lo/ạn ngay lập tức.
Biên Thuật sợ tôi bị thương, một mình xông lên trước đối đầu với bảy tám tên đàn ông.
Xà Vương rốt cuộc vẫn là Xà Vương.
Thực lực cực kỳ kinh người, dù bị bao vây bởi đám đông, đối phương vẫn không chiếm được lợi thế.
Chỉ cần cầm cự thêm chút nữa, có lẽ Lý Thiếu sẽ rút lui.
Chỉ cần thêm...
Tôi nghĩ đủ thứ, duy chỉ không ngờ Lâm Lang sẽ phản bội tôi.
Giữa cảnh hỗn lo/ạn, một cái đẩy từ phía sau khiến tôi ngã nhào.