Sau khi qu/a đ/ời, tỷ tỷ lựa chọn tiến cung.
Trở sủng phi, việc tiên ả c/ầu x/in Quân thượng ban ta.
Quân thượng lòng?”
Tỷ tỷ đáp: “Nhị Nam Thị, nhân tài xuất chúng, tiểu nhiều lần ngợi.”
Thế là, được thánh ban bình thê nhị tử.
Thế nhưng, tỷ tỷ rõ ràng tử.
------
Ngày thánh ban đưa nương xin Quân thượng điển, trở về nhà mẹ thăm thân.
Ả giống hồi xưa, ôm sai: “Cha, mẹ, ý, Quân thượng hỏi Nhạc không, nói Nam Thị... nhớ chưa lập thất, nói vậy đâu sai, ai ngờ Quân thượng hiểu lầm ý con...”
Biểu mẹ dần dịu đi.
Thẩm tiếp tục “Khi biết Quân thượng ban muội thánh ra hoàng cung, ngăn nhưng đạo lý thiên mà gi/ận m/áu chảy sông, chẳng biết đến khi đó ngăn được ban hại cả gia.”
Ta lập tức hiểu ra.
Ả xin lỗi, ả u/y hi*p chúng ta.
Hiện giờ Quân thượng buồn tội khi quân chỉ, nổi.
Ta ý.
Con ả từ nhỏ thích ganh đua với gì đ/è ta. Sau khi biết và Nam Thị qua lại, hết sức tìm tương xứng tài giỏi hơn Diễn.
Ả vẻ xinh nổi tài hoa, chọn mối tốt khó khăn.
Nhưng Nam Thị thế phiệt môn lớn Đại Chiêu, chưa lập thời nay Đại này tài giỏi hơn mấy người.
Nhưng tìm được.
Là Thanh gia, Thành.
Thôi thế tộc, suy tàn, nhưng bất ngờ đỗ Trạng Nguyên, thế Thanh khởi hưng trở lại.
Cha khảo sát hài lòng. hài với Thủy. Mắt sắp nhà hỏi cưới, chúng được tin hắn ch*t.
Một trận mưa thu khiến ho khỏi, miếu dược thần cầu phúc ả sơn giả vờ thư sinh đ/ộc lai đ/ộc vãng đ/á/nh cư/ớp, ra mạnh, lấy mất tính mạng Thành.
Một tháng kể từ mắt nhìn khiến dại.
Ả tìm được nào tốt hơn tốt hơn nữa.
Chán nản nửa Quân thượng đương thời tuyển phi, quỳ cửa phòng ngủ mẹ.
Cha mẹ bất lực, đưa ả vào cung.
Quân thượng đương nhiên tôn Đại Chiêu, nhưng tuổi cao, qua 60, nhập cung phi, vẻ vang mặt.
Thẩm tranh đấu với mười mấy năm, sao cam tâm.
Ta nói với thân, hy vọng sớm ngày x/á/c định sự với tránh xảy ra biến cố.
Mẫu “Thu sao tỷ tỷ ruột con, nó vẻ chăng nữa h/ủy cuộc đời muội ruột mình.”
Nhưng thực tế, vặn vẹo vậy.
Ả những h/ủy h/ủy Nam gia.
Tiết và phu nhân hắn tình mặn nồng vô cùng ái, gả vào gai giữa bọn Đồng thời, gai giữa huynh đệ Hành Tri và Diễn.
Sau khi cung tiễn hồi cung, phụ đều ta.
“Sự tình thế này, nó ý, may thay tệ, bạc đãi đâu.”
“Chuyện gì cần duyên phận, lẽ duyên phận và chưa đủ dày.”
“Tiết nhị phu nhân dễ chung sống, trợ giúp nàng quản gia, tranh giành, nàng tốt với con.”
“Tiết Hành Tri nhân phẩm tướng mạo tài hoa, kém cạnh Diễn.”
“Vinh nhục trăm tám mươi bảy mạng dưới nói cần cần.”
Nghe đến câu nói mẹ quyết tâm phụng gả Hành Tri.
Bọn họ dám chỉ, phản bội nữ nương.
Ta cúi nhìn vết s/ẹo hình màu trắng mu bàn tay, vô cùng trào phúng.
Vết s/ẹo đó bỏng do đèn dầu.
Năm 10 tuổi, nữ tiên sinh dạy đàn đàn cổ đàn hay.
Lòng đố kỵ trỗi ý nhân ngủ trưa, nhỏ đèn lên mu bàn khiến nó nổi bọng nước.
Bọng nước vỡ vết s/ẹo.
Sau khi mẹ trách m/ắng dạy dỗ trận, thì ta: “Con bỏng vết s/ẹo, nếu mà truyền ra thì tỷ tỷ h/ủy ho/ại, nó ảnh hưởng đến ước tất cả Vậy nên, nếu khác hỏi, cứ nói cẩn thận, được không?”
Ta trở tội nhân tất cả gia, gật đồng ý.
Nhưng vết s/ẹo đó quá x/ấu, che sự x/ấu xí, đ/âm bạc hơ qua đèn vào mu bàn vết s/ẹo to bằng móng ngón tay, biến đang sắp bay.
Năm bọn họ quan tâm đ/au không.
Hiện giờ, bọn họ quan tâm gả huynh đ/au khổ không.
Trái tim giống ngâm hũ giấm hết lần này lần khác, nổi.
“Tiết tới.” Nha hoàn bất ngờ bẩm báo.
Sự dường được giải tỏa, màng la cản mẹ, xách tà váy, chạy nhanh ra ngoài.