47.
Buổi sáng tôi và cùng nhau nằm trên giường.
Tôi bị từ bên ngoài vào, bưng chén trà gừng đến :
”DÌ bảo uống cái này tốt lắm.”
Tôi muốn uống.
Giang Việt:
“Muốn đút uống hả? miệng nhé?”
Tôi trực ngồi dậy, nhận lấy uống hơi sạch.
Anh ta nhận lấy cái cốc, đột nhiên cúi đầu hôn lên môi tôi:
“Ngoan.”
Tôi tránh né theo phản xạ.
Giang lại vui:
“Em tránh thử lần nữa xem?”
Tôi: “Bị cảm, lây mất.”
Giang Việt: “Anh sợ cúm này sao?”
Lúc ngủ, tay ta vòng qua eo tôi, thật ch/ặt.
“Sau này ra ngoài được rời khỏi mắt của anh.Còn tránh mấy người phụ đó xa chút.”
Tôi: “Cô ấy đẩy em, là đứng vững mà.”
Giọng nói của mang theo buồn bực:
“Hôm nay lúc rơi xuống biển, đầu như bị trống rỗng vậy.”
“Suýt nữa còn tưởng gặp được nữa.”
Tôi biết bơi, à.
Tôi từng sinh ra ý nghĩ rất á/c nếu rơi xuống nước, tôi có thể chế vụ đuối’ bất ngờ ta.
Thật sự đáng tiếc.
Tôi muốn vào thời khắc yêu tôi nhất, đẩy ngã xuống vực sâu.