Đợi đến khi lại, đã là buổi chiều ngày hôm rồi.
Tôi mở mắt thì phát hiện bản thân đang nằm ở nơi xa nhìn giống như chùa.
“Ngươi rồi à.”
Cánh cửa bị đẩy “két” tiếng, Vệ Tùng bước vào.
Anh ấy hướng mắt nhìn tôi: “Cơ thể chỗ nào khỏe không?”
Tôi cố gắng ngồi dưới ánh nhìn của anh ấy, tiếp đó đầu: “Không có.”
Sau đó ngay lập hỏi: “Mẹ, mấy người bọn họ, tôi, cùng thế nào rồi?”
Vệ Tùng ngồi cạnh bàn, nhàn nhã rót mình ly vừa uống vừa lời hỏi của tôi.
“Bùa chú của Dương đã bị phá rồi.”
“Những sinh bé nhỏ bị nh/ốt đó toàn bộ đều ngoài, siêu độ bọn đầu th/ai hết rồi.”
“Còn về hôm qua đã xảy đám ch/áy lớn, tất cả lựu trong đều bị th/iêu rụi thành tro, vài người vì dập lửa mà bản thân bị thương, nhiều người thì ch*t chung với lựu.”
“Nghe nói ch/áy ch*t rất nhiều trong đó anh bọn họ nhất quyết ôm lấy lựu tay, kéo như thế nào tay, đúng là số đáng ch*t.”
Nghe kết cục của anh như thế, trong lòng chút buồn.
“Vậy mẹ chị đâu?”
Vệ Tùng tiếp tục lời:
“Mẹ lương tâm cắn rứt, kéo chị phía ngoài, bản thân vì hít nhiều khói quá mà ch*t ngạt.”
“Còn về người chị đó của khi của như thế, xách mông bỏ chạy rồi.”
Tôi rơi vào trầm tư.
Có thể mẹ niệm tình là mẹ nên mới như thế…
Vệ Tùng uống xong đứng dậy.
“Vậy thì sao?”
“Ngôi chùa đang ở không?”