Tôi lập tức chặn cậu ta, nhưng câu nói đó vẫn khiến tôi suy nghĩ mãi.
Cắn răng, tôi cởi áo, soi gương nhìn vòng eo g/ầy gò của mình.
Ừ… đúng là hơi yếu thật.
Tôi rút điện thoại, đặt ngay gói tập với huấn luyện viên cá nhân.
Người ta nói đúng: Muốn làm “1” thì phải có sức.
Tôi chọn phòng gym gần công ty để tiện đi tập mỗi ngày.
Giờ nghỉ trưa, tôi xách túi tập đi ngang qua phòng sếp, thấy hắn đang bận, nên không làm phiền.
Trên đường được lễ tân dẫn vào phòng tập, tôi nhận được không ít lời bắt chuyện.
Phòng tập thể hình quả thật nhiều trai đẹp, xem ra tôi chọn đúng nơi rồi.
Huấn luyện viên tôi hẹn khá chuyên nghiệp. Sau khi giới thiệu sơ qua, anh ấy làm một bài kiểm tra thể lực, rồi lập tức bắt đầu buổi huấn luyện.
Tập được một nửa, điện thoại trong túi tôi reo lên. Vừa bắt máy chưa kịp nói gì, tôi đã bật kêu:
“Đau… nhẹ thôi chứ!”
Vì là buổi đầu tiên, nên huấn luyện viên chỉ giao vài bài giãn cơ đơn giản. Thế mà cứ mỗi lần tôi làm sai động tác, anh ấy lại trực tiếp chỉnh lại tư thế cho tôi. Tôi xươ/ng cứng, mỗi lần bị chỉnh là lại kêu la không ngớt.
Chuyện x/ấu hổ thế này, vậy mà chẳng hiểu sao người đến bắt chuyện lại ngày càng nhiều.
“Anh đẹp trai, cho em xin WeChat nhé, mình làm bạn được không?”
Lại thêm một người nữa.
“Tôi…”
Không phải chứ, không thấy tôi đang nghe điện thoại à?
Tôi còn đang nghĩ cách từ chối thì người kia lại nói tiếp:
“Không sao đâu, anh nói chuyện xong rồi thêm em cũng được.”
Tôi im lặng.
Đúng lúc ấy, đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm thấp, lạnh lẽo như băng:
“Ở đâu?”
Toàn thân tôi cứng đờ, trong lòng chột dạ — hắn sẽ không hiểu lầm gì đấy chứ?
“Em đang… á!”
Cơn đ/au nhói khiến tôi nghiêng đầu nhìn huấn luyện viên, nhưng anh ấy lại giữ thẳng cổ tôi, giọng nói khàn khàn mà êm tai:
“Tập trung.”
Giọng nói trầm thấp, từ tính, nghe như thể chuyên thu âm quảng cáo nước hoa vậy.
Anh ấy từng nói ban ngày làm huấn luyện viên, tối còn đi lồng tiếng, tôi vốn không tin. Giờ thì tin thật rồi.
“Gửi địa chỉ cho anh. Ngay lập tức.”
Điện thoại tắt phụp, chỉ còn lại tiếng “tút tút tút” vang lên.
Khỏi nói cũng biết, hắn gi/ận đến mức nào.
Hắn đến rất nhanh.
Áo khoác còn vắt trên tay, bước vào phòng tập với vẻ mặt u ám.
Ánh mắt hắn đảo qua vị huấn luyện viên điển trai bên cạnh tôi, rồi lại lướt sang cậu trai nhỏ vừa xin WeChat, sắc mặt càng thêm đen.
Áp lực trong không khí khiến ai cũng cảm thấy nghẹt thở.
Huấn luyện viên hiểu ra tình hình, vội vàng hòa giải:
“Là bạn trai à? Có việc thì cậu về trước đi, buổi tập hôm nay tôi ghi lại, mai đến tôi bù cho.”
Lời nói khéo léo, cho tôi một cái bậc để bước xuống.
Nhưng tôi thì chưa muốn đi — còn chưa tập xong mà.
Thấy tôi đứng yên, sếp nắm cổ tay tôi, chỉ nói một câu “Cảm ơn”, rồi kéo tôi đi thẳng.
Chúng tôi ngồi trong một nhà hàng nhỏ gần công ty.
Vừa ăn được mấy miếng, hắn đã lạnh giọng:
“Xóa hết.”
“Hả?”
“Tất cả WeChat mà em thêm hôm nay, xóa hết đi.”
“…”
“Bọn họ chỉ là bạn cùng tập thôi, đâu có gì x/ấu?”
“Bạn? Tập luyện?”
Hắn cười nhạt, ánh mắt lạnh buốt:
“Những người kiểu đó mà em cũng gọi là bạn à? Sau này không được đến phòng tập đó nữa.”
“Dựa vào đâu chứ?”
Không đi thì sao tôi “rèn luyện” để trở thành "1" được?
Không thành "1" thì làm sao phát triển tình cảm sâu hơn với hắn?
Không phát triển thì tình này sao bền lâu?